Căn nhà ba tầng nằm lọt thỏm trong con ngõ nhỏ, những ô cửa sổ vẫn sáng đèn vàng ấm, hệt như mọi buổi tối trước đây.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Thế nhưng, chẳng hiểu vì sao, ánh sáng ấy giờ lại khiến n.g.ự.c tôi nghẹn lại. Có lẽ vì tôi biết, thứ ấm áp ấy không còn đủ để sưởi lòng hai người.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Anh ngồi trên ghế sofa, dáng người ngay ngắn, vẫn chỉnh tề như thể đang trong phòng họp chứ không phải ở nhà. Cặp kính gọng đen vẫn nằm yên trên sống mũi, phản chiếu ánh đèn vàng khiến tôi không thể nhìn rõ mắt anh.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Còn tôi, đứng dựa vào bức tường cạnh cửa, hai tay đan vào nhau đến trắng bệch.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Anh có thể bỏ kính ra khi nói chuyện với em không?” – tôi hỏi, giọng nhỏ đến mức gần như chỉ đủ cho chính mình nghe.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Anh không trả lời ngay. Ánh mắt anh dừng lại ở ly nước trên bàn, vài giây sau, anh mới khẽ cười, nụ cười không lạnh mà cũng chẳng ấm.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Không cần thiết. Chúng ta đâu còn điều gì để nhìn thẳng vào mắt nhau nữa.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tim tôi đau như có ai bóp nghẹt.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Vậy sao?” – tôi đáp, cố nặn ra một nụ cười, nhưng nước mắt đã rơi trước khi môi kịp cong lên.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi bước lại gần bàn ăn, dọn vài chiếc bát anh vừa rửa, hành động lặp lại như thói quen cũ kỹ. Bàn tay tôi run đến mức suýt đ.á.n.h rơi chiếc đũa.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Em nấu bữa tối rồi, anh ăn đi.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Anh ăn rồi.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Câu trả lời ngắn gọn, dứt khoát.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Giữa căn nhà yên tĩnh, giọng anh vang lên khẽ đến mức gần như hòa vào tiếng mưa lất phất ngoài cửa sổ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi gật đầu, chẳng biết nói thêm gì.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Anh vẫn ngồi yên, tay cầm tách cà phê đã nguội. Tôi nhìn vào tấm kính phản chiếu — nơi người đàn ông ấy trông vừa gần, vừa xa.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi nhớ những ngày anh hay rót cà phê cho tôi mỗi sáng, nhớ cả giọng anh trầm trầm hỏi: “Thêm đường hay đắng nguyên vị?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Còn bây giờ, vị cà phê giữa chúng tôi là đắng – chẳng cần thêm gì nữa.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Đêm đó, anh vẫn ngủ bên cạnh tôi, nhưng quay lưng về phía tường. Tôi nằm im, nhìn tấm lưng ấy rất lâu.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Khoảng cách chỉ vài tấc, mà lại xa như cả một đại dương.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Chương trướcĐọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Chương sauĐọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net