Thông tin chương 3: Chương 3
Tên truyệnTrầm Hương Tựa Cố Nhân
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Thể loạiCổ Đại, Ngôn Tình, Nữ Cường, Trùng Sinh, Xuyên Nhanh
Số chương18
Chương số3
Tiêu đề chươngChương 3
Tóm tắt chương7.Sự xuất hiện của Tạ Thính Trúc khiến ta vô cùng bất ngờ.Nhưng chàng lại không nhận ra ta. Dù sao thì, dung mạo hiện tại của ta đã khác xưa hoàn toàn.Gặp thoáng bên bìa rừng trúc, ta lập tức quay đầu...

Trầm Hương Tựa Cố Nhân: Chương 3

7.Sự xuất hiện của Tạ Thính Trúc khiến ta vô cùng bất ngờ.Nhưng chàng lại không nhận ra ta.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Dù sao thì, dung mạo hiện tại của ta đã khác xưa hoàn toàn.Gặp thoáng bên bìa rừng trúc, ta lập tức quay đầu, bảo Triệu Hành Giản đưa mình về phủ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Phủ nha cách đó không xa, chỉ cần băng qua rừng trúc, men theo con hẻm nhỏ rồi ra phố lớn đông đúc là về tới nhà.Tưởng rằng lần gặp ấy chỉ là trùng hợp, ai ngờ hôm sau tới thư đường học chữ, ta lại chạm mặt chàng một lần nữa.Vì hôm qua gặp Tạ Thính Trúc khiến lòng rối bời, ta quên luôn cả bài vở mà phu tử đã giao.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Thành ra sau buổi học, ta ngoan ngoãn theo thầy ra sau viện chịu phạt.Triều đình này xem như còn khoan dung với nữ giới, nhưng cũng chỉ dừng ở mức cho phép tự do đi lại, không cấm ra ngoài.Về sau, chính Tạ Thính Trúc nhiều lần dâng tấu, liên kết với các thế gia, cầu xin Hoàng thượng khai ân, cho phép nữ tử được học hành, thi cử.Nhờ vậy, hai năm gần đây mới dần có nữ sinh theo học tại thư viện.Nhưng phần lớn nữ tử, cuối cùng vẫn bị giam cầm nơi khuê phòng, chỉ học những việc lo toan trong nhà.Phu tử cầm thước chỉ, giọng nghiêm khắc mà cũng đầy nặng lòng:“Lý Tư, biết bao cô nương muốn học mà không đủ tiền, hoặc bị gia đình ngăn cấm,Còn con thì sao?Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Chẳng những lười nhác, còn trốn tránh trách nhiệm!Phạt con dưới nắng chép lại bài hôm nay mười lần!”A, trời nắng như thiêu như đốt, chẳng phải sẽ bị phơi nắng đến ngất sao!Biết mình có lỗi, ta cũng không dám cãi lời.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Cha mẹ dù thương ta, nhưng cũng dặn dò phu tử nghiêm khắc dạy bảo, dạy ta biết lễ, biết nghĩa, biết liêm sỉ.Mặt trời trên đỉnh đầu nóng hầm hập… Hay là, lát nữa ta cứ giả vờ ngất đi nhỉ?Lúc ấy, từ cuối hành lang vọng lại tiếng người nói chuyện, chỉ thấy Sơn Trưởng của thư viện cùng Tạ Thính Trúc thong thả bước tới.Chàng vẫn khoác áo trắng như tuyết, tóc búi gọn bằng trâm bạc, sắc mặt nhợt nhạt, tựa như đang giữ tang cho ai đó.Không nghe nói mẫu thân chàng qua đời ....Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Chẳng lẽ .....Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Tim ta khẽ giật thót, rồi lại tự thấy mình nghĩ thật nực cười.Lẽ nào chàng sẽ giữ tang vì ta?Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Nơi đây cách kinh thành xa xôi, nhưng ta vẫn nghe phong thanh, nói rằng Phương gia có ý để đích nữ gả vào phủ Tạ Thái phó.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Chàng có khi còn đang vui mừng không kịp ấy chứ.Cứ tưởng họ sẽ đi ngang qua, không ngờ Tạ Thính Trúc lại đột ngột dừng bước, hỏi phu tử chuyện gì.“Thái phó đại nhân ” Phu tử cung kính thi lễ.Tạ Thính Trúc khẽ gật đầu, thần sắc bình thản:“Ta đã chủ động từ quan, nay đang du phương bốn bể, không cần gọi ta là Thái phó.”Du phương?Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Ta còn đang ngẩn người thì phu tử đã nói sơ qua lý do ta bị phạt.Cuối cùng, ông còn dùng thước nhẹ gõ trán ta một cái,“Nha đầu này khỏi bệnh rồi lại càng bướng bỉnh, phải nghiêm khắc mà dạy bảo!”Ông nói Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“khỏi bệnh”, là ý chỉ ta không còn ngây dại như trước.Tạ Thính Trúc tính khí lãnh đạm, giọng nói cũng lành lạnh:“Làm bài là để ôn lại những điều đã học, nếu đã hiểu rồi, thì cho phép phạt viết dưới bóng râm cũng được.Thánh nhân từng dạy: một lỗi không nên trách quá ba lần.”Phu tử liền kiểm tra lại phần học trước, ta may mắn đều nhớ rõ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Sơn trưởng và Tạ Thính Trúc dần đi xa.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Phu tử cũng giao ta viết phạt ở chỗ mát rồi rời đi.Gió nhẹ lướt qua, cỏ cây sau vườn lặng lẽ lay động.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Ta xoa xoa những ngón tay đã mỏi nhừ vì chép bài, ngẩng đầu, lại thấy nơi cuối hành lang, Tạ Thính Trúc đang đứng nhìn ta.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Thấy ta phát hiện, chàng mới chậm rãi bước tới, rồi ra hiệu cho thị vệ của mình đứng lại phía sau.“Đại nhân.” Ta đứng dậy thi lễ, chàng khẽ gật đầu.Không khí giữa hai người bỗng trở nên im lặng, tim ta đập rộn ràng như trống trận.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Sau một năm xa cách, gặp lại chàng, biết bao ký ức lại ùa về.Ba năm làm thê tử, nếu bảo ta ủy khuất, thì cũng chẳng biết phải gọi tên sự ủy khuất ấy thế nào cho đúng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Tạ gia chưa từng bạc đãi ta miếng ăn giấc ngủ, ngay từ đầu đã giao chìa khóa khố phòng vào tay ta.Mẫu thân chàng, dẫu ban đầu lạnh nhạt, nhưng chưa từng làm khó dễ, về sau lại còn coi ta như con ruột.Cuộc sống ấy nhẹ nhàng như mặt hồ phẳng lặng, nhưng ta là người sống, là người mang theo hồn lửa.Ở Phương gia, ta bị gò ép chính mình.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Gả vào Tạ gia, ta mới được tự do đôi chút, muốn cười thì cười, muốn khóc thì khóc.Ta từng thật lòng nghĩ rằng, Tạ Thính Trúc sẽ là chốn ta có thể tựa vào suốt đời.Nhưng khoảnh khắc bị quân phản loạn đẩy đến bờ vực, giấc mộng của ta ... chợt vỡ tan.Ba năm bình yên ấy, cuối cùng chỉ là ảo ảnh nước gương, một giấc mộng đẹp nhưng không thực.8.“Đại nhân dường như có điều muốn nói với học trò?”Ta chủ động phá vỡ sự im lặng.Ánh mắt Tạ Thính Trúc rời khỏi gương mặt ta, rơi xuống chiếc túi đeo chéo bên hông.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Vì áo không có túi, mà đeo balô thì cồng kềnh, nên ta tự tay may lấy chiếc túi nhỏ xinh đeo chéo.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Trong túi ta thường mang theo vài viên kẹo, chút bạc lẻ, và vài cuốn sách mỏng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Chiếc túi chỉ lớn bằng hai bàn tay chụm lại, bên ngoài thêu hoa văn đơn giản.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Túi hôm nay ta đeo có hai chú thỏ tựa vào nhau, thân thiết quấn quýt.“Cái này ... ai dạy cô nương làm vậy?” Tạ Thính Trúc đột nhiên hỏi.Hỏng rồi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Trước kia ở Tạ gia, ta cũng rất thích làm những món đồ nhỏ như thế này.“Thứ này nhiều cô nương đều biết làm, không khó đâu.”Ta không nói dối, chỉ là, những cô nương khác thường may túi to hơn, và cũng không đeo mãi bên mình như ta.“Có thể nhường lại không?” Tạ Thính Trúc nở một nụ cười nhè nhẹ.“Bao nhiêu tiền cứ nói.”Chàng rất hiếm khi cười, nhưng mỗi lần cười lại khiến người ta xao lòng.Nụ cười ấy trong veo, vừa mang nét thiếu niên, vừa trầm ổn của một người trưởng thành, khiến cả người chàng như trở nên ôn hòa hơn nhiều.Ta ôm lấy chiếc túi, có chút lúng túng:“Thật khó mà đáp ứng được.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Nếu đại nhân thích, có thể bảo thêu nương làm một cái mới.”Chàng cũng không miễn cưỡng ta, chỉ để lại một câu:“Đã quấy rầy rồi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Nếu cô nương sẵn lòng nhường lại, ngàn lượng cũng đáng.”Đúng lúc ấy, Triệu Hành Giản đến tìm ta.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Ta cùng hắn rời đi, khẽ nói một câu khách sáo:“Cáo từ đại nhân.”Triệu Hành Giản giao đồ của ta cho nha hoàn đứng đợi bên xe ngựa, rồi nhắc nhở:“Này này, lần sau đừng có quên bài học nữa đó!”Hắn cũng học ở học viện này, chỉ là theo học lớp của phu tử khác.“Người vừa nói chuyện với ngươi, hình như là quý nhân từ kinh thành tới, họ Tạ…Không phải là Tạ Thái phó kia chứ?”Triệu Hành Giản mắt sáng rỡ, đầy vẻ hâm mộ.“Nghe nói văn chương của ông ta tuyệt hảo, mà còn có chiến công ngoài chiến trường, không ngờ người lại trẻ thế.”Ta chỉ gật đầu, tiện thể mời hắn cùng lên xe ngựa về y quán.“Lý Tư, ngươi nói xem ở kinh thành có bao nhiêu cô nương đem lòng mến mộ người như hắn?”“Chắc là nhiều.”“Vậy thì ngươi hết hi vọng rồi.” Triệu Hành Giản nghiêm túc đáp.Câu chuyện sao lại chuyển hướng thế này?Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Ta lập tức giáng cho hắn một cú cùi chỏ vào ngực:“Câm miệng!Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Ai nói ngươi là ta thích Tạ đại nhân chứ?”“Ngươi không nhận ra à?Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Từ sau khi nói chuyện với ông ta xong, ngươi cứ như hồn vía trên mây!”Rõ ràng đến vậy sao?Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Ta cười khổ, xoay người không buồn đáp lời hắn.Nhưng ...Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Tạ Thính Trúc muốn mua túi của ta để làm gì?Chàng luôn tránh ta như tránh tà.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Ta còn nhớ rõ, một tháng sau khi thành thân, mẫu thân chàng biết chúng ta vẫn ngủ riêng, tức giận mắng một trận.Tạ Thính Trúc lúc ấy mới chịu chuyển từ thư phòng về phòng ta.Hai người chung giường, chung chăn, vậy mà vẫn có thể ngủ cách nhau cả khoảng trời.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Chàng luôn thức khuya dậy sớm, cố tình tránh mặt ta, lúc ngủ thì quay lưng về phía ta.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Chúng ta đã xa lạ đến thế.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Dù chàng chưa từng nói, nhưng ta luôn tự mình cất riêng đồ đạc của hai người.Ngày ta biết mình sắp bị quân phản loạn bắt đi, Ta đã đem toàn bộ đồ đạc của mình đốt hết.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Y phục, giày dép, trang sức, tất cả, không chừa một thứ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net