Chương 2: Game Starts! (2)Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Thấy Trương Việt Linh nhìn mình, cô gái tốt bụng mỉm cười bảo: "Phải rồi. Tôi vẫn chưa tự giới thiệu nhỉ? Tôi tên Avantika Wang, đến từ Tokyo, Nhật Bản. Tôi khá sõi tiếng Việt vì bố của tôi là người Việt. Tôi là con lai hai quốc tịch, nếu cậu không ngại có thể gọi tên Việt của tôi là Hồng Tuệ."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Trương Việt Linh giơ tay bắt tay với cô: "Vừa nãy rất cảm ơn cô. Tôi tên Trương Việt Linh, đến từ Việt Nam."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Hồng Tuệ xua tay cười: "Không có gì. Tình cờ tôi biết ít tiếng Lycaan. Đại học Tokyo dạy đấy, may là hồi đó tôi không cúp tiết."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nụ cười bên môi cô nhạt dần, bỗng hỏi: "Cậu nghĩ bây giờ chúng ta đang ở đâu?"Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
"Trước hết tôi chỉ có thể khẳng định không phải Địa Cầu. Tôi đoán chúng ta đang ở ngoài vũ trụ, cụ thể là nơi nào thì không rõ."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Hồng Tuệ thở dài: "Đúng vậy. Không nơi nào trên Địa Cầu có thể bắt cóc và giam giữ hơn trăm nghìn người mà không bị phát hiện. Nhìn tình hình thì tất cả mọi người đều bị bắt đến đây trong tình trạng không có ý thức. Ký ức cuối cùng của tôi là ở phòng ngủ. Vừa nhắm mắt lại, mở mắt thì đã ở đây."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Trương Việt Linh im lặng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Người sói được gọi là Vladimir Volkov nhăn mày nhìn thanh niên mặc chiến phục màu đen mỉm cười bước đến: "Chưa chết à?"Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Thanh niên mặc chiến phục màu đen không để ý đến khuôn mặt khó ở của Volkov, cười thân thiện với Việt Linh và Hồng Tuệ: "Lúc nãy anh nghe thấy hai em nói chuyện. Trùng hợp quá, anh cũng tốt nghiệp đại học Tokyo nè."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
"Xin hỏi anh là?"Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
"World Cup năm nay vô được chưa?"Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
"Hả? Anh hỏi đội tuyển nước nào ạ?"Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
"Trung Quốc. "Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Hồng Tuệ ồ một tiếng: "Đội tuyển Trung Quốc ạ? Vâng... Ừm..."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
"Hiểu rồi." Thanh niên mặc chiến phục màu đen nhăn mặt làu bàu.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Hồng Tuệ hỏi: "Thế anh là người Trung Quốc à?"Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Thanh niên mặc chiến phục nhún vai: "Không. Anh hỏi thế thôi."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Hồng Tuệ: "..."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Hồng Tuệ hỏi lần nữa: "Vậy anh là?"Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
"Ăn bún bò Huế bao giờ chưa?"Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Hồng Tuệ không theo kịp anh ta: "Anh là người Việt Nam?"Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Trương Việt Linh cảm thấy thanh niên mặc chiến phục thân thiện quá mức, lại thấy hình như anh ta quen biết với gã người sói hung dữ, không khỏi dè chừng người này.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Hồng Tuệ và thanh niên mặc chiến phục màu đen chuyển sang tiếng Nhật giao tiếp, phỏng chừng anh ta hỏi về người thân của Hồng Tuệ, đôi mắt cô chợt đỏ ửng, ôm mặt khóc rấm rứt.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Trương Việt Linh biết cô nhớ nhà, mặc dù lúc nãy còn rất bình tĩnh, có điều đột nhiên bị bắt tới một nơi xa lạ thế này, ai có thể giữ bình tĩnh nổi chứ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Thanh niên mặc chiến phục nói chuyện với Hồng Tuệ xong, thu lại vẻ mặt đồng cảm, chuyển sự chú ý qua Trương Việt Linh: "Chào cậu, tôi tên Trương Quân Lan. Khéo thật, chúng ta cùng họ. Cậu..."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
"Tôi ăn bún bò Huế rồi."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Trương Quân Lan cười híp mắt: "Tôi biết. Cậu là người Việt Nam. Lúc nãy tôi nghe mọi người nói chuyện rồi. Cho nên cậu thấy đó, nãy giờ tôi vẫn đang nói tiếng Việt nè."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Trương Việt Linh nhìn cổ Trương Quân Lan, không thấy vòng cổ: "Anh nói tiếng Việt rất giỏi."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Trương Quân Lan thấy ánh mắt cậu nhìn cổ mình chăm chú, giơ tay phải lên: "Nhờ vào đạo cụ mua ở cửa hàng hệ thống cả. Sau này khi cậu tích luỹ đủ điểm cũng có thể mua một cái. Trong trò chơi đôi khi rất cần phải giao tiếp, tuy chúng ta có thể hiểu được ngôn ngữ của NPC nhờ hệ thống thông dịch, nhưng ngôn ngữ giữa các người chơi thì lại bất đồng. Vì vậy đạo cụ này vô cùng cần thiết."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Trên bàn tay Trương Quân Lan, một chiếc nhẫn đính hắc diệu thạch nằm ở ngón áp út, đẹp hơn vòng cổ bạc của người sói nhiều. Tuy kiểu dáng khác nhau nhưng cùng tác dụng chuyển ngữ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Trương Quân Lan đặt tay lên vai cậu, vỗ nhẹ hai cái, chỉ vào người sói: "Vladimir Volkov, hoàng tử người sói lừng danh đến từ hành tinh Lycaan." [1]Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Volkov nheo cặp mắt sói đầy nguy hiểm, hệt như sẽ nhào tới cắn đứt cổ cậu bất cứ lúc nào.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Trương Việt Linh vô thức đưa tay lên sờ cổ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Lúc này Hồng Tuệ đã lau sạch nước mắt, đúng lúc nghe những gì Trương Quân Lan nói với Trương Việt Linh, bèn hỏi: "Những thứ như đạo cụ, cửa hàng hệ thống mà anh vừa nhắc tới có nghĩa là gì vậy? Lúc nãy anh sói nói chúng tôi là newbie tức là thế nào? Nghĩa là các anh là người cũ? Tại sao các anh có vẻ hiểu rất rõ về trò chơi kỳ lạ này?"Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Trương Quân Lan cười mỉm nhìn Hồng Tuệ liên tục đặt câu hỏi, không trả lời cô ngay lập tức.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Hắn nhắm mắt nghĩ ngợi giây lát, rồi đột nhiên vỗ trán: "Đúng rồi, xém tí quên mất. Vladimir Volkov vĩ đại, tại sao cậu lại đứng ở đây? Chỗ ngồi của quý ngài ở bên kia cơ mà?"Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Volkov nhíu mày, Trương Quân Lan nhanh chóng mở đường cho hắn.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Hồng Tuệ giật mình gọi theo: "Này anh..."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Trương Quân Lan trả lời bằng thái độ không mặn không nhạt: "Đại khái là... Ngày Ấy sắp đến."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Hồng Tuệ mở to mắt: "Ngày Ấy?"Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
"Là Ngày Phán Xét Cuối Cùng."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Trương Quân Lan vừa mở đường vừa nói: "Trước khi Ngày Ấy đến, một lượng người chơi sẽ được hệ thống lựa chọn tham gia vào trò chơi trước. Để dễ hình dung thì... Nói theo kiểu Địa Cầu, gọi là vòng loại nhỉ? Ừm, đúng vậy. Còn Ngày Ấy là mùa giải cuối cùng để tranh cúp vô địch. Trong vòng loại đó, chúng tôi phải trải qua những vòng lặp vô hạn, tìm cách sống sót đồng thời tích luỹ kinh nghiệm. Đương nhiên nếu thất bại trong vòng loại, cũng tương đương với việc đã bị loại, không thể tham gia mùa giải cuối cùng. Bên cạnh đó, những ai vượt qua vòng loại xuất sắc sẽ nhận được đãi ngộ và phúc lợi riêng biệt, vô cùng có lợi khi mùa giải cuối cùng diễn ra. Và khi trò chơi chính thức bắt đầu, một lượng người chơi mới ngẫu nhiên sẽ được hệ thống bổ sung vào. Người chơi ngẫu nhiên đó chính là các bạn."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Hồng Tuệ cắn môi bất mãn: "Tại sao lại là chúng tôi? Chúng tôi không có kinh nghiệm, không giống các anh đã được huấn luyện, làm vậy thật không công bằng!"Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
"Huấn luyện?" Trương Quân Lan liếc Hồng Tuệ một cái, giọng nói không được vui: "Tôi không cho rằng việc mình tham gia trò chơi chết tiệt này trước được gọi là huấn luyện. Thật ra vào trước vào sau chẳng khác biệt là bao. Người chơi thất bại đều nhận được cái kết công bằng như nhau."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Lồng ngực Hồng Tuệ phập phồng bất an: "Sau khi thất bại sẽ được rời khỏi trò chơi và về nhà đúng không? Ai còn trụ lại thì chơi tiếp."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Trương Quân Lan không trả lời.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Hồng Tuệ kiên trì đặt câu hỏi, như đang khẩn cầu hắn sẽ cho cô đáp án mà cô mong đợi: "Hầu hết tất cả trò chơi đều hoạt động thế mà. Đúng chứ?"Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Trương Việt Linh không nghĩ vậy: "Nếu những người từng chơi trò này thất bại đã được trở về nhà, tại sao suốt thời gian qua chúng ta không nghe thấy bất cứ thông tin gì về trò chơi này?"Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Hồng Tuệ ôm tâm lý hy vọng nói: "Liệu có phải bọn họ dùng phương pháp xoá ký ức người chơi để bảo mật thông tin không?"Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Trương Quân Lan phụt cười.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Bầu không khí nháy mắt đông cứng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Hồng Tuệ cắn răng: "A-Anh cười gì vậy? Tại sao lại cười? Buồn cười lắm ư?"Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Khoé miệng Trương Quân Lan cong lên: "À không không. Chỉ vì sự ngây thơ và lạc quan của em làm tôi cảm thấy rất đáng yêu."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Hắn thở dài tự hỏi: "Câu đấy là gì nhỉ? Loại người nào giữ bí mật giỏi nhất?"Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Trương Việt Linh đột nhiên bước chậm lại.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Giọng điệu Trương Quân Lan thoạt nghe như đang tán tỉnh, nhưng rõ ràng anh ta không phải thật lòng khen Hồng Tuệ đáng yêu, mà là cười nhạo.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Cười nhạo suy nghĩ ngây thơ của cô ấy, rằng nếu thất bại sẽ bị xoá ký ức và được trở về nhà.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Loại người nào giữ bí mật giỏi nhất? Chẳng phải là... người chết sao?Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
******Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
[1] Đọc là Vôn-Kô.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net