Thông tin chương 1: Chương 1: Thực ra, tôi rất hứng thứ với mấy cái danh hão đó
Tên truyệnTừ Beta Quần Chúng Trở Thành Tình Yêu Duy Nhất Của Alpha
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Thể loạiCông Sở, Đam Mỹ, Đô Thị, Gia Đình, Giới Giải Trí, Hài Hước, Hào Môn, Hiện Đại, Phát Sóng Trực Tiếp, Sủng
Số chương74
Chương số1
Tiêu đề chươngChương 1: Thực ra, tôi rất hứng thứ với mấy cái danh hão đó
Tóm tắt chươngTôi là Lục Doãn Gia, một Beta bình thường chẳng có gì đặc biệt.Thông tin cơ bản về tôi đã được viết trong phần giới thiệu, nên tôi sẽ không nhắc lại nữa. Vì bây giờ, tôi đang đối mặt với những khoảnh ...

Từ Beta Quần Chúng Trở Thành Tình Yêu Duy Nhất Của Alpha: Chương 1: Thực ra, tôi rất hứng thứ với mấy cái danh hão đó

Tôi là Lục Doãn Gia, một Beta bình thường chẳng có gì đặc biệt.Thông tin cơ bản về tôi đã được viết trong phần giới thiệu, nên tôi sẽ không nhắc lại nữa. Vì bây giờ, tôi đang đối mặt với những khoảnh khắc cạn lời cả chục lần mỗi ngày.Công ty có một thực tập sinh mới, tên là Lâm Trinh, cậu ta là một Omega xinh đẹp. Cái dáng vẻ mong manh yếu đuối ấy khiến ngay cả một Beta như tôi cũng vô thức nảy sinh cảm giác muốn bảo vệ, huống hồ là đám Alpha đồng nghiệp đã độc thân lâu năm kia. Từng người một vây quanh Lâm Trinh như thể năm trăm năm rồi chưa từng thấy Omega, lúc thì rót nước pha trà, lúc lại nhân danh xoa bóp vai để tranh thủ chiếm lợi.Ha… một lũ biến thái.Tôi nhìn bản thảo trước mặt, chỉ mới viết được vài đoạn mà đã đau hết cả đầu. Lúc trước tôi bị gì mà cứ đòi học ngành báo chí vậy? Sao tôi lại cố chấp làm phóng viên giải trí chứ? Sao lại nhất quyết giành lấy cơ hội phỏng vấn lần này? À không, cơ hội này vốn dĩ là của tôi, câu vừa rồi xóa đi.“Anh Lục…”Giọng nói của Lâm Trinh đột nhiên vang lên phía sau khiến tôi giật nảy mình. Gì đây? Cậu ta là ma à? May mà tôi không bị bệnh tim.“Có chuyện gì thế? Công việc có vấn đề gì à?” Tôi mỉm cười hỏi cậu ta. Không vì lý do gì khác, chỉ là tôi luôn duy trì hình tượng hòa nhã, dịu dàng nơi công sở.Lâm Trinh trông có vẻ lưỡng lự, cậu ta kéo chiếc ghế trống bên cạnh tôi rồi ngồi xuống, đôi mắt to tròn long lanh như sắp khóc. Cậu ta nói khẽ: “Em… có hơi sợ…” Đồng thời ánh mắt len lén liếc về phía sau tôi.Tôi quay đầu lại nhìn mấy gã Alpha độc thân lâu năm kia đang đứng cách tôi đúng hai mét.Nếu ánh mắt có thể hóa thành thực thể, thì e rằng đám người kia đã…Nghĩ đến đây, tôi rùng mình một cái rồi xoay ghế lại đối diện với họ, cố gắng giữ nụ cười thân thiện: “Mấy người làm xong việc chưa? Nếu xong rồi thì chia bớt cho tôi chút đi?”“Ơ… ha ha, bọn em sai rồi, anh Lục.” Mấy tên đó vội cười trừ, ngoan ngoãn quay về chỗ ngồi, chỉ là thỉnh thoảng vẫn len lén liếc mắt qua đây.Tạm dừng một chút. Giờ để tôi giới thiệu chi tiết về nhân vật Lục Doãn Gia. Mặc dù chỉ là một Beta bình thường chẳng có gì nổi bật, nhưng nhờ vào năng lực vượt trội cùng với “tuổi thọ” đủ dài, tôi đã mất năm năm để leo lên vị trí tổ trưởng trong công ty truyền thông này! Hãy vỗ tay chúc mừng tôi nào!Rồi, tiếp tục. Đừng hỏi tại sao bốn năm rồi vẫn chỉ là tổ trưởng, tôi không hứng thú với mấy danh hiệu hão huyền đó. Dù chức vụ không cao, nhưng kinh nghiệm của tôi cũng đủ khiến mọi người nể vài phần.“Cảm ơn anh Lục.” Lâm Trinh nắm lấy tay tôi, đôi mắt sáng rực khiến tôi cũng hơi ngượng ngùng.Tôi rút tay về, gãi đầu: “Chuyện nhỏ thôi, cậu làm việc đi.”Vừa dứt lời, tôi thấy khuôn mặt Lâm Trinh lập tức xị xuống, nhưng chỉ trong chớp mắt đã trở lại như cũ, cứ như thể biểu cảm vừa rồi chỉ là ảo giác của tôi vậy.“Vâng, cảm ơn anh, em đi đây.” Lâm Trinh đứng dậy rời đi, trước khi đi còn để lại cho tôi một ánh nhìn khó hiểu.Hả? Là ý gì đây?Thôi kệ đi, so với chuyện đó thì bài phỏng vấn quan trọng hơn nhiều.Lần này tôi cần phỏng vấn một nam diễn viên vừa mới ra mắt không lâu nhưng đã tạo được tiếng vang lớn trên màn ảnh rộng. Hai năm debut, đóng bốn bộ phim với phong cách khác nhau, tất cả đều bùng nổ.Đây là một cơ hội rất quan trọng. Nếu buổi phỏng vấn diễn ra suôn sẻ, tôi có thể được thăng chức… Đúng vậy, thực ra tôi rất hứng thú với mấy cái danh hão đó.Trên mạng đồn rằng nam diễn viên này ngoài đời rất khó gần, đặc biệt cay nghiệt. Mà kiểu người tôi ghét tiếp xúc nhất chính là dạng này, bởi vì trước mặt họ, tôi rất khó che giấu bản chất thật của mình. Dù sao thì tôi vốn cũng là một kẻ chua ngoa, độc miệng và chẳng có tí tố chất đạo đức nào.Tôi liếc nhìn phần đầu của bản thảo phỏng vấn đã soạn trước. Hầu hết câu hỏi đều xoay quanh các tác phẩm của hắn — chắc chắn không có gì sai sót cả. Dù hắn mới vào nghề không lâu, nhưng tôi thật sự không dám đắc tội. Ha ha.Để chuẩn bị cho buổi phỏng vấn, tôi tìm đủ cả bốn bộ phim làm nên tên tuổi của hắn, còn định bụng xem hết một lượt. Nhưng tôi lại chẳng có thời gian. Giờ mà thức trắng đêm xem phim thì tôi chịu không nổi đâu, tuổi này rồi không còn thích hợp để thức khuya nữa.Một ngày bình thường lại trôi qua trong chuỗi thời gian lười biếng. Sau khi lưu lại bản thảo phỏng vấn đã viết suốt ba ngày mà vẫn chưa được một nửa, tôi tắt máy tính, cầm điện thoại lên rồi lao thẳng ra cửa. Khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong ngày đã đến!“Tít — Lục Doãn Gia, chấm công thành công. Cảm ơn vì đã vất vả làm việc hôm nay.”Không vất vả, không vất vả! Tôi yêu công việc nhất trên đời!“Có thang máy lên rồi kìa!”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Không biết ai vừa hét lên câu đó, nhưng ngay giây tiếp theo, cái thang máy mới mở đã chật kín người. Công ty nằm trên tầng 35 mà chỉ có ba cái thang máy, mỗi ngày chỉ riêng chuyện chờ thang cũng mất cả đống thời gian. Xui xẻo thì có khi phải đợi mười mấy phút.Hôm nay, tôi đúng là xui thật. Sáu giờ tan làm, vậy mà lúc tôi bước ra khỏi tòa nhà văn phòng thì đã là sáu giờ mười hai phút.Cút đi! Lão tử ghét đi làm nhất trần đời!Đôi lúc tôi tự hỏi, nếu ngày xưa đi học quyền anh, liệu cuộc sống có bớt ngột ngạt hơn không? Như bây giờ chẳng hạn, cuối cùng cũng mua được cái xe, nhưng hôm nay lại dính hạn chế biển số, thế là tôi phải đứng ở trạm xe buýt, vươn cổ lên nhìn chằm chằm vào bảng hiệu cách đó hai mét.Tại sao tôi lại phải đứng xa như vậy? Vì ngay bên cạnh bảng hiệu trạm xe buýt có một cặp đôi đang vừa ôm vừa hôn say sưa.Mẹ nó, hai người không biết giữ ý tứ à? Tôi có động chạm gì đến các người đâu? Làm ơn biến càng xa càng tốt giùm cái!“Ưm… ông xã, có người kìa…” Nữ thần kinh cuối cùng cũng để ý đến tôi, cô ta làm bộ muốn đẩy nam thần kinh ra.Nam thần kinh lại chẳng chịu, ôm cô ta chặt hơn: “Để hắn nhìn đi, xem dáng vẻ em thế nào bây giờ, bà xã.”“Ơ, không phải, tôi chỉ đang nhìn…” Tôi chỉ tay về phía bảng hiệu trạm xe phía sau họ mà cố gắng giải thích. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, tôi bỗng thấy bản thân cũng khá thần kinh, tại sao lại đi phí lời với hai kẻ này chứ?“Tôi cho cậu nhìn chưa hả?!” Nam thần kinh phát bệnh, trừng mắt quát tôi: “Vợ tôi chỉ mình tôi được nhìn!”“Ông xã…” Nữ thần kinh xúc động đến suýt khóc.HAHAHAHAHAHAHA NGỌT QUÁ ĐI MẤT. CHÚC HAI NGƯỜI TRĂM NĂM HẠNH PHÚC NHÉ HAHAHAHAHAHAHAHA CÚT ĐI CHO KHUẤT MẮT TÔI!Tôi lập tức gọi xe công nghệ. Cái trạm xe buýt này, ai muốn đứng thì đứng, tôi không rảnh chơi với hai tên thần kinh kia.Sau khi lên xe, tôi báo bốn số cuối điện thoại rồi thắt dây an toàn, tôi vô tình nhìn vào gương chiếu hậu liềnthấy tài xế liếc tôi mấy lần. Trong lòng tôi lập tức réo lên báo động. Trong tình huống này, chỉ có hai khả năng: một là ông ta có ý đồ bất chính với tôi, hai là…Ông ta muốn tán gẫu.“Chàng trai trẻ, làm ở trung tâm Mậu Diệp à?”… Quả nhiên.Tôi ậm ừ một tiếng cho qua, nhét điện thoại vào túi rồi khoanh tay nhắm mắt giả vờ ngủ. Tôi thế này rồi, chắc ông ta không nói nữa đâu nhỉ?“Vậy thì tốt quá, gió không tạt, mưa không ướt.”“Ê, cậu làm nghề gì vậy? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Kết hôn chưa?”Tôi nhắm mắt giả vờ không nghe thấy, nhưng tài xế chẳng hề bận tâm, từ hỏi han thông tin cá nhân của tôi đến kể về cuộc đời ông ta, thao thao bất tuyệt không ngừng.Lạy trời, tha cho con đi, con đã làm gì nên tội mà gặp phải cái thằng cha thiếu ý tứ này vậy!Đột nhiên, điện thoại trong túi reo lên. Tôi mở mắt, vô tình chạm phải ánh mắt của tài xế qua gương chiếu hậu. Ông ta cười cười: “Mạo muội hỏi chút, cậu là Alpha à?”Tôi lôi điện thoại ra, thấy là cuộc gọi từ tổng biên tập. Tùy tiện đáp cho có với tài xế rồi ấn nghe máy.“Alo, Tiểu Lục à, ăn cơm chưa?”Nghĩ đến cái nhà vệ sinh công cộng vừa đi ngang qua, tôi quyết định bỏ qua câu hỏi này: “Có chuyện gì không ạ? Sếp dặn dò gì sao?”“Ồ, cũng không có gì to tát. Chỉ là… buổi phỏng vấn Thẩm Tùng Ngôn vốn dự kiến vào tuần sau, cái này…”Mấy năm đi làm, tôi đã chẳng ít lần chuẩn bị sẵn sàng cho một buổi phỏng vấn, để rồi ngay sát ngày bị người khác cướp mất. Phần lớn đều là đến hôm trước thì được thông báo rằng ngày mai người khác sẽ thay tôi đi phỏng vấn, còn tôi phải giao lại bản thảo đã soạn sẵn cho họ. Vì người khác mà làm nền, chuyện này tôi từng trải qua không ít lần. Nhưng lần này, lại được báo trước tận một tuần, thật sự khiến tôi chưa kịp thích ứng.Tôi không lên tiếng mà yên lặng chờ chị ấy nói tiếp. Dù rằng bị tước đi một cơ hội tốt như vậy thực sự rất bực mình, nhưng tôi không có thế lực, cũng chẳng có chỗ dựa, gặp phải mấy trò khuất tất kiểu này, chỉ có thể âm thầm nuốt ấm ức vào bụng.“Cậu đừng im lặng như vậy mà. Không phải đổi người vào phút chót đâu. Mà là phía Thẩm Tùng Ngôn có chút vấn đề.”Tôi đơ mất vài giây: “…Phía Thẩm Tùng Ngôn?” Thế chẳng phải là phỏng vấn bị hủy luôn sao?! So với việc làm nền cho người khác, tôi còn không chịu nổi việc công sức đổ sông đổ bể! Thẩm Tùng Ngôn, cái đồ thiếu ý tứ, hắn dám…“Là thế này, tuần sau anh ấy phải ra nước ngoài nhận giải, nên muốn dời buổi phỏng vấn lên tuần này. Cậu chuẩn bị xong chưa?”Mẹ nó, biến đi cho khuất mắt…Tôi hoảng rồi, tôi thực sự hoảng rồi. Chúng tôi mỗi tuần chỉ nghỉ một ngày, hôm nay đã là thứ sáu. Nếu phỏng vấn được đẩy lên tuần này, tôi chắc chắn không thể lãng phí ngày chủ nhật quý giá của mình, nghĩa là tôi chỉ có thể tiến hành vào ngày mai. Nhưng bản thảo phỏng vấn của tôi vẫn chưa viết xong.Máy tính… để trong công ty.Sau khi nói chuyện qua loa với tổng biên tập rồi cúp máy, tôi nhét điện thoại vào túi, nhìn vào gương chiếu hậu, lại bắt gặp ánh mắt tài xế: “Bác tài, quay xe.”Tôi xuống ở trạm xe buýt. Hai tên thần kinh ban nãy đã đi mất. Tôi như một cái xác không hồn lê bước về công ty lấy laptop. Để tiết kiệm chi phí không cần thiết, tôi cho tài xế đi, quyết định lát nữa sẽ đi xe buýt về.“Này, chàng trai, đợi đã.”Tài xế gọi tôi lại. Tôi quay đầu liền thấy ông ta vẫy tay.“Chuyện gì ạ?”Ông ta ngó quanh một vòng, hạ giọng nói: “Con trai tôi là omega, cậu có muốn làm quen không…”“Này, đừng đi chứ!”Tôi rốt cuộc phải sống cái cuộc đời vớ vẩn này đến bao giờ đây…Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net