Thông tin chương 2: Chương 2: Hắn là Thẩm Tùng Ngôn
Tên truyệnTừ Beta Quần Chúng Trở Thành Tình Yêu Duy Nhất Của Alpha
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Thể loạiCông Sở, Đam Mỹ, Đô Thị, Gia Đình, Giới Giải Trí, Hài Hước, Hào Môn, Hiện Đại, Phát Sóng Trực Tiếp, Sủng
Số chương74
Chương số2
Tiêu đề chươngChương 2: Hắn là Thẩm Tùng Ngôn
Tóm tắt chươngLúc này tôi có hơi sụp đổ.Tiếng gõ bàn phím lách cách vang lên liên hồi, deadline bị đẩy lên sớm như thế này, ai gặp phải cũng phải tuyệt vọng thôi.Câu hỏi phỏng vấn đều xoay quanh tác phẩm của hắn. N...

Từ Beta Quần Chúng Trở Thành Tình Yêu Duy Nhất Của Alpha: Chương 2: Hắn là Thẩm Tùng Ngôn

Lúc này tôi có hơi sụp đổ.Tiếng gõ bàn phím lách cách vang lên liên hồi, deadline bị đẩy lên sớm như thế này, ai gặp phải cũng phải tuyệt vọng thôi.Câu hỏi phỏng vấn đều xoay quanh tác phẩm của hắn. Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng tôi mới lết xem xong hai bộ phim, còn hai bộ nữa có doanh thu lẫn đánh giá tốt hơn, nhưng vì đề tài không hợp gu nên tôi định để xem sau. Giờ thì tiêu thật rồi.Tôi vội mở máy tính bảng tra nhấn phát, ngay lập tức cứu hai bộ phim đó. Đồng thời, tay này lướt đánh giá phim trên điện thoại, tay kia gõ bài phỏng vấn.Thời gian cứ thế trôi qua, đến khi bụng réo lên hai tiếng, tôi mới sực nhớ mình chưa ăn gì. Nhìn xuống góc phải màn hình máy tính… ha ha, mười giờ rồi.Giải thưởng quốc tế tuần sau, Thẩm Tùng Ngôn là được đề cử đột xuất, tôi mẹ nó, mấy người nước ngoài vô duyên kia cút hết đi cho tôi nhờ!Tôi nhấn nút tạm ngừng phim rồi rót cốc nước ấm rồi đi đến cửa sổ sát đất, tự hỏi liệu khả năng tôi hoàn thành công việc trong đêm để sáng mai phỏng vấn suôn sẻ cao hơn hay khả năng tôi nhảy luôn từ tầng 15 xuống cao hơn.Suy đi nghĩ lại, có vẻ khả năng thứ hai cao hơn. Thôi được rồi, ăn chút gì đó rồi đi ngủ. Đến chết tôi còn không sợ, còn sợ không làm xong việc chắc?Tôi mở tủ lạnh, phát hiện bên trong chỉ còn vài lát bánh mì lần trước ăn xong quên buộc túi, trống rỗng chẳng khác gì đầu tôi. Tôi lấy bánh mì ra bóp thử, lạnh ngắt, khô khốc. Trước đây chắc tôi đã ăn luôn rồi, nhưng như đã nói, tôi già rồi. Dù mới 27, nhưng tình trạng cơ thể tôi còn tệ hơn ông lão 72 tuổi. Lần trước nổi hứng đi chạy bộ buổi sáng còn bị một cụ ông tóc bạc phơ vượt qua nhẹ nhàng, tôi cố thế nào cũng không theo kịp.Vì cái dạ dày của mình, tôi ném hết số bánh vào thùng rác rồi lại bắt đầu đau đầu suy nghĩ.Giờ gần mười rưỡi, gọi đồ ăn thì chắc mười một giờ hơn mới có. Ăn xong lại không thể ngủ ngay, tôi tiêu hóa kém, tính ra thì phải tận mười hai giờ mới lên giường được…Thôi, khỏi ăn. Tối nay khỏi đặt báo thức luôn. Ngủ.---Tôi bị cơn đau dạ dày đánh thức, mở mắt ra đã thấy ánh sáng ban mai tràn vào phòng. Cầm điện thoại lên xem, đã 5:40. Chết cha, dậy sớm quá rồi, chín giờ đi làm, bình thường tôi bảy giờ mới dậy.Ngủ tiếp thì chắc chắn là không được. Tôi xuống giường uống thuốc rồi nằm thêm một lát, đỡ hơn chút thì ngồi vào bàn, nhìn chằm chằm màn hình đen thui của laptop mà đờ đẫn.…Tối qua trước khi tắt máy, tôi đã lưu file chưa?Chưa.Nhìn bài phỏng vấn dừng lại ở đoạn tôi làm trước giờ tan làm hôm qua, tôi bình tĩnh như một cái xác. Có lẽ giờ nộp đơn nghỉ việc vẫn còn kịp. Tôi mở danh bạ, do dự hồi lâu mà vẫn không đủ can đảm gọi cho tổng biên tập.Thôi, nhảy lầu luôn cho rồi.Không thể không nói, tiềm năng của con người đúng là vô hạn. Tôi dựa vào trí nhớ để viết lại bản thảo hôm qua, còn tiện thể thêm mấy câu hỏi hơi mang tính cá nhân nhưng không quá hóng hớt. Vậy là số lượng câu hỏi cũng ổn rồi, ít nhất khi phỏng vấn sẽ không rơi vào cảnh lúng túng vì hết chuyện để hỏi.Tôi nhét mấy viên kẹo và vài viên thuốc dạ dày vào túi, sau đó ôm máy tính tất tả chạy đến công ty thì cung gần sát giờ. Tổng biên tập đang đợi sẵn, thấy tôi liền vẫy tay gọi vào văn phòng, còn bảo mang theo máy tính. Xem tình hình này chắc là muốn duyệt lại bài phỏng vấn của tôi đây.Chị ấy ngồi xuống ghế sau bàn làm việc, mắt dán vào màn hình, hỏi: “Cậu đã chuẩn bị xong hết chưa?”Tôi gật đầu: “Xong rồi, chị muốn duyệt lại một lượt hay là…?”“Đổi đi, dùng cái này.” Chị ấy xoay màn hình về phía tôi. Các câu hỏi trong đó khác xa hoàn toàn so với những gì tôi chuẩn bị, độ hóng hớt suýt nữa tràn cả ra ngoài màn hình. Đặc biệt là câu “Gần đây có tin đồn anh có cuộc hẹn hò bí mật với một người đàn ông vào đêm khuya, chuyện này có thật không? Người đó là ai?” khiến tôi chú ý. Tôi kinh ngạc hỏi: “Cái gì đây? Anh ta hẹn hò với ai cơ?”Tổng biên tập nhìn tôi đầy ngạc nhiên: “Cậu chưa xem hot search à? Chuyện này nổ tung rồi.” Chị ra hiệu bảo tôi lấy điện thoại ra xem tin tức vừa bùng nổ lúc rạng sáng, rồi nói tiếp: “Cánh săn tin chụp được cảnh anh ta khoác vai một người đàn ông ra vào nhà hàng. Đám fan nam fan nữ của anh ta đã mắng chửi trên Weibo từ đêm đến giờ rồi. Bản phỏng vấn này do studio của anh ta gửi đến, xem như mượn cơ hội này để đính chính.”Tôi nhìn phần bình luận sôi sục của fan dưới bài đăng chính gốc mà thấy đau đầu, gật gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi, vậy chị gửi cho tôi một bản.”Cuối cùng thì bài phỏng vấn của tôi cũng coi như viết uổng công.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Trước giờ ăn trưa, tôi xuất phát đến công ty của Thẩm Tùng Ngôn. Ngồi trong phòng nghỉ, nhìn xấp bản thảo phỏng vấn trên tay mà thấy hơi choáng váng. Tôi bóc một viên kẹo trái cây ngậm vào miệng mới cảm thấy khá hơn một chút.Vì không cam tâm để công sức của mình đổ sông đổ bể, tôi đã in luôn cả bài phỏng vấn mình viết ra. Hai bản cầm trên tay, đúng là có chút nặng thật.Cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, tôi ngẩng đầu nhìn qua gương, thấy một cô gái xách túi bước vào. Cô ấy rất mảnh mai, đội mũ và đeo khẩu trang, có vẻ như không trang điểm.“Chào anh Lục, tôi là stylist của anh.” Cô ấy chào một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh, cúi đầu sắp xếp đống đồ trang điểm.Tôi cũng đáp lại một câu chào rồi bầu không khí trong phòng chìm vào im lặng. Tôi ngồi trước gương để mặc cô ấy làm gì thì làm. Đang trang điểm được một nửa thì lại có người bước vào. Tôi liếc nhìn qua gương — ôi trời, Thẩm Tùng Ngôn.Hắn đứng ở cửa một lúc, nửa phút sau mới đóng cửa bước vào, hỏi: “Cậu là người phỏng vấn tôi lần này à?”Tôi ừ một tiếng, không phải vì lười trả lời mà vì cô stylist đang tô son cho tôi, gật đầu đã khó, nói chuyện còn khó hơn.Hắn ngồi xuống cạnh tôi và nhìn chằm chằm một lúc rồi nói: “Giờ duyệt trước câu hỏi đi, tổng duyệt một lượt.”Phỏng vấn mà cũng cần tổng duyệt sao? Tôi thấy lạ nhưng cũng không tiện tỏ vẻ ra mặt. Lúc này lớp trang điểm của tôi đã xong, cô gái kia bắt đầu chỉnh lại tóc cho tôi. Cuối cùng cũng có thể mở miệng: “Được, tôi có hai bản thảo, anh xem trước một chút nhé.”Tôi đưa xấp bản thảo trong tay cho hắn. Hắn nhận lấy rồi nhíu mày: “Sao lại có hai bản?”Tôi có thể nói là vì không muốn bài phỏng vấn mình vắt kiệt sức để viết ra lại bị vứt bỏ một cách vô lý không? Không thể.Tôi nhìn hắn qua gương, cười nói: “Là thế này, một bản là do studio của anh sắp xếp, còn bản kia tập trung vào các tác phẩm của anh. Tôi đoán anh có thể muốn chia sẻ suy nghĩ về những vai diễn và bộ phim mình từng tham gia, nên chuẩn bị cả hai.”Hắn gật đầu, cúi xuống đọc bản thảo cũng không nói gì thêm.Ha, hoàn toàn không muốn để ý đến tôi à? Đến diễn cho có cũng chẳng thèm? Trên đời này người vừa xéo sắc, vô duyên mà vẫn chịu khó diễn như tôi không nhiều đâu nhé.“Á!” Stylist đột nhiên hét lên, làm tôi giật nảy mình. Tôi nhìn cô ấy, cô ấy cũng nhìn tôi rồi nói: “Keo xịt tóc, quên mang rồi.”Hù chết tôi, tưởng chuyện gì nghiêm trọng lắm chứ. Tôi thở phào một hơi: “Không sao, phỏng vấn làm trong nhà, xịt keo hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì.”Nói rồi, tôi nhìn vào gương, phải công nhận là stylist này có tay nghề đấy. Nhìn diện mạo bây giờ của tôi, có khi đi làm idol cũng được ấy chứ.“Keo xịt tóc tôi có, cần dùng thì để tôi lấy cho.” Thẩm Tùng Ngôn đột nhiên lên tiếng. Tôi quay đầu nhìn hắn, đúng lúc bắt gặp ánh mắt hắn cũng đang nhìn tôi. Hắn chớp mắt một cái, nghiêng đầu về phía stylist, hỏi: “Dùng không?”“...Dùng.”Thẩm Tùng Ngôn đưa lại bản thảo cho tôi: “Vậy tôi đi lấy, đợi tôi một lát.”Trong khoảng thời gian tiếp theo, stylist rõ ràng có chút lơ đãng. Chính xác mà nói, cô ấy không còn để tâm đến tôi nữa. Tôi đã thấy cô ấy lén nhìn Thẩm Tùng Ngôn qua gương không biết bao nhiêu lần rồi.Những người có thể debut làm ngôi sao, ngoại hình không phải yếu tố bắt buộc, nhưng chắc chắn là một điểm cộng lớn. Mà Thẩm Tùng Ngôn thì thuộc kiểu nhan sắc max điểm. Huống hồ gì, hắn vừa rồi còn ra tay giúp đỡ, một cô gái chỉ mới ngoài hai mươi như cô ấy bị mê hoặc cũng là chuyện bình thường.“Lát nữa cứ hỏi theo những câu này đi.” Thẩm Tùng Ngôn đưa lại một phần bản thảo cho tôi, “Đây đều là những câu tôi có thể trả lời được, cũng không có sơ hở gì.”Tôi lật xem sơ qua, có cả câu hỏi của tôi lẫn câu hỏi từ studio. Vừa có thể thanh minh, vừa tranh thủ kiếm thêm chút thiện cảm. Tôi gật đầu, cười nói: “Tôi hiểu rồi. Vậy tiếp theo chúng ta có cần tổng duyệt thử một lần không?”Thẩm Tùng Ngôn lắc đầu: “Không cần, tôi đã biết phải trả lời thế nào rồi. Còn một tiếng nữa mới bắt đầu phỏng vấn, cậu tranh thủ đi ăn chút gì đi.”Khoan đã, còn tận một tiếng nữa cơ mà? Vậy tại sao phải trang điểm sớm thế này? Tôi đi ăn chẳng lẽ còn phải cẩn thận kẻo làm trôi son sao?Dường như đã nhìn ra suy nghĩ của tôi, stylist lấy ra thỏi son vừa dùng, đưa đến trước mặt tôi: “Anh Lục, đây là dòng son nude mới ra của xx, không lem, ăn uống cũng không trôi. Vừa tôn khí chất, vừa không quá chói, rất hợp với người có nền da đẹp sẵn và thỉnh thoảng có nhu cầu lên hình như anh.”Tôi càng nghe càng thấy có gì đó sai sai. Quả nhiên, cô ấy lập tức đổi giọng: “Anh có muốn mua một cây không? Vì là sản phẩm mới nên đang có ưu đãi đấy. Giá gốc 69 tệ một thỏi, giờ 128 tệ được hẳn ba thỏi, có thể tự chọn màu.”Tôi cười gượng, xua tay: “...Không cần đâu, cảm ơn.”Từ khóe mắt, tôi bắt gặp Thẩm Tùng Ngôn đang cười trộm. Bị tôi phát hiện, hắn khẽ ho một tiếng, nói: “Tôi đi trước đây, lát nữa gặp.”Tôi gật đầu: “Lát nữa gặp.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net