Thông tin truyện: VƯỢT NÚI CAO
Tiêu đềVƯỢT NÚI CAO
Mô tảAnh trai là người đầu tiên trong làng đỗ đại học.    Trong bữa tiệc mừng, mẹ đã bỏ thuốc chuột vào món ăn, đầu độc chết tất cả những người còn lại trong làng.   Bước qua thi thể của anh trai, mẹ ngước mắt nhìn về phía tủ quần áo nơi tôi đang trốn:   "Quên mất, ở đây vẫn còn một con chuột nhỏ."   1   Từ khi có nhận thức, tôi đã nhận ra mẹ không giống với những phụ nữ khác trong làng.   Mẹ bị xích bên cạnh giường đất, mắt cá chân bị cột chặt bằng một sợi xích sắt rất to, mỗi khi cử động lại vang lên tiếng leng keng.   Căn phòng đó không có cửa sổ, không có ánh sáng, và tường đầy những vết mốc lâu năm.   Mẹ xõa tóc, cúi đầu ngồi trong bóng tối lờ mờ trên nền đất.   Không khóc, không làm loạn, cũng không nói gì, giống như một món đồ vô tri vô giác trong căn phòng cũ kỹ này.   "Vì sao lại xích mẹ?"   Một ngày nọ, tôi bước vào căn phòng đó, lấy hết can đảm để phản đối với ba.   Ba sững người, rồi ngay lập tức trợn mắt giận dữ:   "Trần Thanh Thanh, ai cho phép mày vào đây?"   "Cút ra ngoài ngay!"   Bà nội nghe thấy liền chạy tới, vặn tai tôi rồi kéo tôi ra ngoài:   "Con nhóc chết tiệt, chuyện này không phải để mày nói!"   Bà cụ nhà bên cạnh đang ngồi trong sân phe phẩy quạt, thấy tôi bị đẩy ra, nở nụ cười kỳ quặc.   Bà ta thì thầm lại gần, hạ giọng nói:   "Thanh Thanh à, mẹ mày là người điên đấy!"   "Tránh xa bà ấy ra, nếu không, mày cũng sẽ bị điên đấy!"
Trạng tháiĐang ra
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem27
Số chương10
Thể loại

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 1Chương 12/4/20254160
Chương 2Chương 22/4/20255870
Chương 3Chương 32/4/20254400
Chương 4Chương 42/4/20256660
Chương 5Chương 52/4/20255840
Chương 6Chương 62/4/20257030
Chương 7Chương 72/4/20256030
Chương 8Chương 82/4/20255570
Chương 9Chương 92/4/20257230
Chương 10Chương 102/4/20254130
VƯỢT NÚI CAO

VƯỢT NÚI CAO

VƯỢT NÚI CAO
27
Lượt xem
10
Chương
Trạng tháiĐang ra
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
09:44 20/05/2025

Mô tả

Anh trai là người đầu tiên trong làng đỗ đại học. 

Trong bữa tiệc mừng, mẹ đã bỏ thuốc chuột vào món ăn, đầu độc chết tất cả những người còn lại trong làng.

Bước qua thi thể của anh trai, mẹ ngước mắt nhìn về phía tủ quần áo nơi tôi đang trốn:

"Quên mất, ở đây vẫn còn một con chuột nhỏ."

1

Từ khi có nhận thức, tôi đã nhận ra mẹ không giống với những phụ nữ khác trong làng.

Mẹ bị xích bên cạnh giường đất, mắt cá chân bị cột chặt bằng một sợi xích sắt rất to, mỗi khi cử động lại vang lên tiếng leng keng.

Căn phòng đó không có cửa sổ, không có ánh sáng, và tường đầy những vết mốc lâu năm.

Mẹ xõa tóc, cúi đầu ngồi trong bóng tối lờ mờ trên nền đất.

Không khóc, không làm loạn, cũng không nói gì, giống như một món đồ vô tri vô giác trong căn phòng cũ kỹ này.

"Vì sao lại xích mẹ?"

Một ngày nọ, tôi bước vào căn phòng đó, lấy hết can đảm để phản đối với ba.

Ba sững người, rồi ngay lập tức trợn mắt giận dữ:

"Trần Thanh Thanh, ai cho phép mày vào đây?"

"Cút ra ngoài ngay!"

Bà nội nghe thấy liền chạy tới, vặn tai tôi rồi kéo tôi ra ngoài:

"Con nhóc chết tiệt, chuyện này không phải để mày nói!"

Bà cụ nhà bên cạnh đang ngồi trong sân phe phẩy quạt, thấy tôi bị đẩy ra, nở nụ cười kỳ quặc.

Bà ta thì thầm lại gần, hạ giọng nói:

"Thanh Thanh à, mẹ mày là người điên đấy!"

"Tránh xa bà ấy ra, nếu không, mày cũng sẽ bị điên đấy!"