XÉ NÁT MẶT NỮ CHÍNH TRÀ XANHĐọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi không ngờ mình lại là một nhân vật phụ trong tiểu thuyết, kẻ luôn gánh chịu tổn thương để làm nền cho nữ chính tỏa sáng. Đỉnh điểm là lần tôi bị đẩy vào rắc rối khi cố giúp cô ta tránh khỏi một vụ tai tiếng. Nhưng mọi chuyện còn chưa dừng lại ở đó.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Hôm sau, vừa bước vào lớp, tôi đã phải đối mặt với những lời đồn độc địa. Một giọng chế giễu vang lên từ góc phòng:Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Bạch Á? Đừng để cái mặt thánh thiện ấy lừa nhé, thực ra thì... chẳng ai ngờ đâu!”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Một đứa khác hùa theo, ném ra lời bịa đặt: “Không tin à? Ba ngày trước, tôi tận mắt thấy cô ta với một gã đàn ông lén lút trong con hẻm sau trường.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Cả lớp bật cười rần rần. Vài người thậm chí còn gật gù như thể lời dối trá ấy là sự thật hiển nhiên. Kẻ dẫn đầu trò đùa thì khoái chí, cười lớn đầy hả hê.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nữ chính đứng gần đó cố tỏ vẻ bối rối. Tôi biết rõ cô ta muốn nói gì đó để thanh minh, nhưng vẫn giữ thái độ ngập ngừng như mọi lần để tôi tự giải quyết. Nam chính - người từng là bạn thanh mai trúc mã của tôi chỉ đứng khoanh tay im lặng. Anh ta luôn ưu tiên bảo vệ hình tượng hoàn mỹ của cô ta, ngay cả khi điều đó đồng nghĩa với việc mặc kệ tôi bị sỉ nhục.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nhưng lần này thì khác. Tôi không định lặng thinh để người khác định đoạt câu chuyện của mình đâu. Trong tay tôi là chiếc điện thoại với bản ghi âm cuộc trò chuyện tối qua. Tôi bước thẳng đến trước mặt kẻ dẫn đầu, đối diện hắn bằng ánh mắt sắc lạnh và nói chậm rãi nhưng đủ lớn để cả lớp nghe thấy:Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Vương Việt, cậu vẫn cay cú vì tôi từ chối cậu hôm trước à? Thế nên bây giờ phải dựng chuyện cho bõ tức?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Không gian đột ngột chìm vào im lặng. Những tiếng cười tắt lịm. Gương mặt kẻ vu khống thoáng đỏ bừng rồi tái mét. Tôi mỉm cười nhẹ, lùi lại và quay về chỗ ngồi, để lại cả lớp ngỡ ngàng trong bầu không khí nặng nề.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Bởi họ không ngờ một nhân vật phụ như tôi lại có thể viết lại câu chuyện của chính mình đó mà!Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
1Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Bạch Á, tôi tỏ tình với cô bao giờ chứ?” “Đừng bịa chuyện trước mặt mọi người như thế, không biết xấu hổ à?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Vương Việt cố giữ vẻ mạnh miệng, nhưng ánh mắt hắn đã sớm phản bội sự lo lắng bên trong. Tôi hiếm khi lớn tiếng với ai, cũng chẳng thích dính vào mấy màn đối đầu ồn ào. Chính vì thế, cả lớp bất ngờ khi thấy tôi thẳng thắn bước lên, quyết không để mình bị bắt nạt thêm lần nào nữa.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Bịa chuyện ư?” Tôi nheo mắt, khoanh tay trước ngực. Một nụ cười khẽ, lạnh lẽo như dao cứa, hiện trên môi tôi. “Cậu chắc chắn muốn nói về sự thật chứ, Vương Việt?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi dừng lại một chút, nhìn hắn từ đầu đến chân, như thể đang cân nhắc xem hắn có xứng đáng với sự chú ý của mình hay không. Tiếng cười rì rầm xung quanh bỗng dưng im bặt, chỉ còn lại sự chờ đợi căng thẳng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Mấy ngày trước, chính cậu đã nhắn tin rủ tôi ra ngoài. Tôi còn nghĩ cậu là người đàng hoàng nên định bỏ qua. Thế nhưng, bị tôi từ chối, cậu quay sang dựng chuyện bôi nhọ tôi? Thật nực cười!”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Giọng tôi không to, nhưng từng từ đều sắc bén, đủ để cắt đứt mọi lời bào chữa. Vương Việt cứng họng. Hắn liếc quanh, như đang tìm kiếm một lối thoát, nhưng ánh mắt mọi người đều đã đổi hướng. Những kẻ vừa nãy cười cợt giờ đây tỏ ra lúng túng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Tôi không cần phải chứng minh gì cả,” tôi tiếp tục, giọng nhẹ như không. “Nhưng nếu cậu muốn, tôi có tin nhắn của cậu đây. Muốn tôi mở ra trước lớp không, hay cậu tự thú nhận?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Không khí trong lớp đặc quánh lại. Vương Việt tái mặt, cúi gằm xuống. Hắn biết rõ tôi không nói đùa. Tôi nhìn hắn chằm chằm xem thử thằng ch//ó này có gan đến mức nào, sau đó tôi bước về chỗ ngồi, để lại sự im lặng và bẽ bàng bao trùm căn phòng, nhưng tôi vẫn chờ đợi cái “gan lớn” của hắn, thằng này vẫn xịt keo đứng im, trơ cái mặt ra từ nãy đến giờ, nhìn cái mặt màu gan heo của hắn là biết, trông y như mấy con nhái nqu!Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net