Editor: Trang Thảo.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Lâm Bạch tỉnh lại trong một cơn hoảng hốt, mơ màng mở mắt ra. Đập vào mắt cậu là một màu xanh lục rậm rạp. Nhìn trái, nhìn phải, cậu thấy những cây đại thụ cao lớn che kín bầu trời. Ánh mặt trời xuyên qua cành khô và lá cây sum suê, tạo nên từng chùm tia sáng trên mặt đất. Đây là nơi nào? Có ai bắt cóc cậu? Họ muốn tiền? Nhưng cậu không có tiền mà. Bọn bắt cóc chẳng lẽ không điều tra hoàn cảnh của cậu trước khi hành động sao? Giết người trả thù? Cậu không nhớ là mình có kẻ thù nào cả. Thân thể thì không có bất kỳ dây trói nào, Lâm Bạch không hiểu chuyện gì đang xảy ra.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Đầu óc Lâm Bạch nhanh chóng nhớ lại: tốt nghiệp, ký hợp đồng làm việc với một công ty, tìm được phòng trọ, chuyển nhà, đi đến cửa trường. Đột nhiên, một cơn cuồng phong bão táp ập đến, sau đó? Không có sau đó, tỉnh dậy thì thấy mình ở nơi này. Đây là ý gì? Ông trời đang trêu đùa cậu với một màn xuyên không trong truyền thuyết sao? Xem ra là vậy, nhưng tại sao lại là cậu?Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Những ký ức và suy đoán đó chỉ diễn ra trong khoảnh khắc. Không biết cậu có thể quay lại được không, nhưng có một giọng nói nào đó trong đầu khẳng định rằng cậu không thể. Thôi không nghĩ nữa, đi tới đâu tính tới đó. Lâm Bạch luôn là người quyết đoán.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Lâm Bạch ngồi dậy, nhìn quần áo trên người mình. Vẫn là bộ quần áo cũ, không bị hư hại, trên người cũng không có chút đau đớn nào, chắc là không bị thương. Nhìn xung quanh, cậu thấy hai chiếc vali và một chiếc ba lô mang theo khi chuyển nhà đã xuyên không theo mình. Ít nhất thì đồ ăn, quần áo và vài vật dụng cần thiết đã có, không phải lo lắng nhiều. Điều này mang lại cho cậu một cảm giác an tâm mơ hồ trong một môi trường xa lạ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Lâm Bạch đứng dậy, nhìn quanh. Khuôn mặt thường ngày vô cảm của cậu dần lộ ra vẻ ngạc nhiên. Đây là đâu? Cậu đã xuyên đến một khu rừng nhiệt đới nguyên thủy sao? Cây cối cao như những tòa nhà hai mươi tầng, thân cây cần bảy, tám người lớn mới có thể ôm trọn. Những chiếc lá lớn bằng năm bàn tay của cậu. Ngay cả những cây trông có vẻ thấp cũng cao ngang người cậu, bản thân cao một mét tám, nhưng trong môi trường này, cậu như một người lùn giữa vương quốc của những loài thực vật khổng lồ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Sau vài phút choáng váng, Lâm Bạch lấy lại tinh thần, xách hành lý và ba lô lên, rời khỏi nơi này. Có tiếng chim văng vẳng đâu đó, nhưng cậu cảm nhận được một mối nguy hiểm vô hình. Lâm Bạch không bao giờ cho phép mình ở trong những môi trường không xác định. Giống như một con báo, thói quen và tính cách này đã hình thành từ khi cậu còn nhỏ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Bề ngoài luôn bình tĩnh, nhưng nội tâm Lâm Bạch như sóng ngầm, hết lớp này đến lớp khác. Sách nói gì nhỉ? Người có tính cách như vậy chắc hẳn luôn thiếu cảm giác an toàn. Lâm Bạch xác định phương hướng dựa vào ánh sáng trong rừng, rồi kéo hành lý đi chậm rãi theo hướng Đông. Cỏ cao ngang bắp chân, cùng những loài thực vật không rõ tên khác, khiến việc di chuyển trở nên khó khăn. Đôi lúc, cậu phải nhấc vali lên để vượt qua chướng ngại vật. Dù đi chậm, Lâm Bạch vẫn cảnh giác với nguy hiểm xung quanh mình. Có lẽ ông trời hiểu rằng cậu vừa mới đến đây, nên sau bốn giờ đi bộ, cậu đã băng qua một con sông mà không gặp nguy hiểm gì.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Lúc này hẳn là buổi trưa, mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ trên bầu trời. Đồng hồ của Lâm Bạch đã dừng lại khi cậu vừa xuyên tới đây, và bây giờ cậu không biết mình có nên đi tiếp hay không. Cậu nhìn đồng hồ và mày mò.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
"Hừm..." Lâm Bạch thở ra, trong lòng còn chút hy vọng tự nhủ rằng có lẽ mình vẫn còn trên trái đất. Cậu không biết mình hôn mê bao lâu mới tỉnh lại. Khi mở mắt ra, trời đã sáng. Cậu đã đi bộ cả buổi sáng, nhìn mặt trời và chỉnh kim đồng hồ thành mười hai giờ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nhìn dòng sông trước mặt, Lâm Bạch kéo vali đi tới. Cỏ gần sông rất ngắn, giống như những cây cậu thường thấy. Những cây đại thụ xung quanh cách bờ sông một khoảng. Dòng sông rộng khoảng năm mét, nước sông sát bờ tương đối trong. Lâm Bạch đặt ba lô và vali bên cạnh một tảng đá lớn, rồi tự mình đi đến bờ sông, rửa tay và mặt. Thấy nước trong và sạch, cậu đưa ngón tay ướt vào miệng. "Ừm, hơi ngọt," cậu nghĩ, rồi bắt đầu dùng tay uống nước. Thật sảng khoái, nước này nếu làm thành nước khoáng thì không cần qua những quá trình lọc phức tạp, không chất phụ gia, chỉ cần đóng chai và bán trực tiếp, thuần túy tự nhiên. Than ôi, điều này có lợi hơn, mấu chốt là chi phí thấp. Ngay lập tức, trước mắt cậu hiện ra núi vàng bạc, nên dù vẻ ngoài bình tĩnh, bên trong Lâm Bạch lại tràn đầy hạnh phúc. Cậu quên mất mình đang ở trong một môi trường kỳ lạ và nguy hiểm.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net