Thông tin truyện: Yêu Người Thầm Lặng
Tiêu đềYêu Người Thầm Lặng
Mô tảRa nước ngoài ba năm. Thanh mai trúc mã bên nhau năm năm, cuối cùng lại rung động vì học muội. Khi tôi vùi mình trong phòng tập, mồ hôi đầm đìa, cắn răng chịu đựng từng cơn đau, chỉ mong ngày sớm trở về gặp anh— Thì anh lại dịu dàng lau khóe miệng cho cô ấy, cùng nhau ăn bữa cơm ấm áp. Khi tôi ôm chặt tấm ảnh của anh, lặng lẽ vượt qua từng đêm dài đầy thương nhớ— Thì anh đã đăng ảnh đôi với học muội lên trang cá nhân, cười rạng rỡ như thể đang hạnh phúc hơn bao giờ hết. Khi tôi nơi đất khách quê người, hết lần này đến lần khác từ chối bao người theo đuổi— Thì anh lại ngang nhiên hôn học muội giữa phố đêm. Thế nên, tôi thu lại tất cả, dứt khoát quay lưng, gả cho anh trai của anh ta. Vậy mà đến lúc này, anh ta lại đỏ mắt, quỳ gối giữa cơn mưa xối xả, cầu xin tôi tha thứ, sốt cao suốt ba ngày ba đêm. Còn tôi chỉ cười, nhẹ bẫng như chẳng vướng bận gì: “Anh thật giống một con chó hoang.”
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem1,374
Số chương12
Thể loạiTiểu Thuyết, Ngôn Tình, Nữ Cường, HE, Hiện Đại, Sủng, Hào Môn Thế Gia, Chữa Lành, Ngọt

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 112/4/2025620
Chương 222/4/20251900
Chương 332/4/20251020
Chương 442/4/20251230
Chương 552/4/20251800
Chương 662/4/2025710
Chương 772/4/20251070
Chương 882/4/2025880
Chương 992/4/2025700
Chương 10102/4/20251630
Chương 11112/4/20251110
Chương 12122/4/20251070
Yêu Người Thầm Lặng

Yêu Người Thầm Lặng

Yêu Người Thầm Lặng
1374
Lượt xem
12
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
18:53 18/11/2025

Mô tả

Ra nước ngoài ba năm.

Thanh mai trúc mã bên nhau năm năm, cuối cùng lại rung động vì học muội.

Khi tôi vùi mình trong phòng tập, mồ hôi đầm đìa, cắn răng chịu đựng từng cơn đau, chỉ mong ngày sớm trở về gặp anh—

Thì anh lại dịu dàng lau khóe miệng cho cô ấy, cùng nhau ăn bữa cơm ấm áp.

Khi tôi ôm chặt tấm ảnh của anh, lặng lẽ vượt qua từng đêm dài đầy thương nhớ—

Thì anh đã đăng ảnh đôi với học muội lên trang cá nhân, cười rạng rỡ như thể đang hạnh phúc hơn bao giờ hết.

Khi tôi nơi đất khách quê người, hết lần này đến lần khác từ chối bao người theo đuổi—

Thì anh lại ngang nhiên hôn học muội giữa phố đêm.

Thế nên, tôi thu lại tất cả, dứt khoát quay lưng, gả cho anh trai của anh ta.

Vậy mà đến lúc này, anh ta lại đỏ mắt, quỳ gối giữa cơn mưa xối xả, cầu xin tôi tha thứ, sốt cao suốt ba ngày ba đêm.

Còn tôi chỉ cười, nhẹ bẫng như chẳng vướng bận gì:

“Anh thật giống một con chó hoang.”