Thông tin truyện: BẠCH CHÂU PHÚ
Tiêu đềBẠCH CHÂU PHÚ
Mô tảGIỚI THIỆU:   Chỉ vì ta bận rộn chuẩn bị mẫu thêu dự thi, không kịp bầu bạn cùng Giang Nghiễn Lễ, hắn liền đem thân phận hoàng thương của nhà ta chuyển nhượng cho Cố Vãn Anh.   Đối diện chất vấn của ta, hắn rũ mắt, giọng điệu ôn hòa:   "Trị Thu vì ta mà mất, ta phải chiếu cố quả phụ của hắn."   "Nhà họ Trần các người cơ nghiệp đồ sộ, mất đi thân phận hoàng thương cùng lắm cũng chỉ tổn thất ít việc làm ăn, còn Vãn Anh… nàng cần thân phận ấy hơn các người."   "Huống hồ, thêu viện vốn là của hồi môn nàng mang đến. Chẳng lẽ tình nghĩa giữa ta và nàng, lại không bằng chút vàng bạc kia?"   Ta bật cười, cười đến nỗi lồng ngực đau nhức.   Tình nghĩa ư? Có thể đem ra làm cơm ăn sao?   Cha mẹ ta hao tâm tổn trí mới định được hôn sự với hắn, chẳng lẽ họ nhìn trúng là cái nghĩa khí hư vô kia, chứ chẳng phải quyền thế của Giang gia?   Thôi thì cũng được. Nam tử Giang gia chưa cưới vợ, nào đâu chỉ mỗi hắn?
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem20,988
Số chương9
Thể loạiNgôn Tình, Cổ Đại, Gia Đấu, Nữ Cường, Vả Mặt, HE, Sủng, Ngọt

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 1118/9/20258180
Chương 2218/9/20252,3800
Chương 3318/9/20252,6510
Chương 4418/9/20252,5810
Chương 5518/9/20252,6540
Chương 6618/9/20252,6170
Chương 7718/9/20252,4470
Chương 8818/9/20252,1920
Chương 9918/9/20252,6560
BẠCH CHÂU PHÚ

BẠCH CHÂU PHÚ

BẠCH CHÂU PHÚ
20988
Lượt xem
9
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
04:32 17/12/2025

Mô tả

GIỚI THIỆU:

Chỉ vì ta bận rộn chuẩn bị mẫu thêu dự thi, không kịp bầu bạn cùng Giang Nghiễn Lễ, hắn liền đem thân phận hoàng thương của nhà ta chuyển nhượng cho Cố Vãn Anh.

Đối diện chất vấn của ta, hắn rũ mắt, giọng điệu ôn hòa:

"Trị Thu vì ta mà mất, ta phải chiếu cố quả phụ của hắn."

"Nhà họ Trần các người cơ nghiệp đồ sộ, mất đi thân phận hoàng thương cùng lắm cũng chỉ tổn thất ít việc làm ăn, còn Vãn Anh… nàng cần thân phận ấy hơn các người."

"Huống hồ, thêu viện vốn là của hồi môn nàng mang đến. Chẳng lẽ tình nghĩa giữa ta và nàng, lại không bằng chút vàng bạc kia?"

Ta bật cười, cười đến nỗi lồng ngực đau nhức.

Tình nghĩa ư? Có thể đem ra làm cơm ăn sao?

Cha mẹ ta hao tâm tổn trí mới định được hôn sự với hắn, chẳng lẽ họ nhìn trúng là cái nghĩa khí hư vô kia, chứ chẳng phải quyền thế của Giang gia?

Thôi thì cũng được. Nam tử Giang gia chưa cưới vợ, nào đâu chỉ mỗi hắn?