Thông tin truyện: Cả Anh Và Con, Tôi Đều Chẳng Cần
Tiêu đềCả Anh Và Con, Tôi Đều Chẳng Cần
Mô tảNăm 1982, Viện nghiên cứu kỹ thuật hàng không vũ trụ.   “Đồng chí Lâm, cô đã suy nghĩ kỹ chưa? Tham gia kế hoạch hàng không vũ trụ Tây Bắc, ít thì 5 năm, nhiều thì 10 năm, thậm chí là vài chục năm, cô sẽ không thể liên lạc với thế giới bên ngoài. Nói cách khác, cô phải hoàn toàn cống hiến bản thân cho đất nước!”   Tôi kiên định gật đầu: “Ước mơ cả đời tôi chính là góp một phần sức lực vào công cuộc xây dựng đất nước.”   “Dù cả đời này không thể rời khỏi căn cứ, cô cũng không hối hận sao?”   Tôi mỉm cười: “Các bậc tiền bối làm được, tôi cũng làm được.”   Thời đại hòa bình thịnh vượng, luôn cần có người gánh vác trọng trách phía sau.   Nghe vậy, hai nhân viên xét duyệt xúc động đến đỏ hoe mắt, nắm chặt tay tôi.   “Tốt! Rất tốt! Căn cứ của chúng ta cần những người có ý chí kiên định như cô!”   “Đồng chí Lâm, hoan nghênh cô gia nhập kế hoạch hàng không vũ trụ! Nửa tháng sau, chúng tôi sẽ cử xe chuyên dụng đến đón cô.”   “Phải rồi, theo hồ sơ thì cô đã có chồng, có con. Hẳn là họ sẽ rất khó rời xa cô, trong thời gian này cô nên chuẩn bị tâm lý cho họ trước…”   Nghe hai chữ “chồng” và “con”, tôi khẽ sững người, nhưng rồi lắc đầu.   “Không cần đâu, tôi và chồng chưa đăng ký kết hôn, rời đi cũng không có gì khó cả. Hơn nữa, dạo gần đây tôi cũng đã quyết định rồi, cả chồng và con, tôi đều không cần nữa.”   Nói xong, tôi không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người, xoay người bước ra khỏi viện nghiên cứu.   Tôi là người duy nhất trong viện không có giấy chứng nhận kết hôn dù đã tổ chức hôn lễ.   Chỉ vì vào ngày đi đăng ký, người con gái trong lòng Văn Duật Phong gửi thư từ nước ngoài về cho anh ta. Người đàn ông vốn luôn điềm tĩnh, ít thể hiện cảm xúc ấy lại vui sướng đến mức lao ngay ra khỏi cục dân chính, không thèm đoái hoài đến tôi.   Thế là ngày hôm đó, chúng tôi không lấy được giấy chứng nhận kết hôn; về sau, dù đã làm lễ cưới nhưng Văn Duật Phong cũng không nhắc đến chuyện này nữa.   Tôi cũng chẳng bận tâm, bởi lẽ tôi kết hôn với Văn Duật Phong không phải vì tình yêu... Mà vì muốn trả ơn.   Đây là bí mật chỉ riêng tôi biết.
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem157,829
Số chương17
Thể loạiNgôn Tình, Nữ Cường, Vả Mặt, Gia Đình

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 1Chương 12/4/20252640
Chương 2Chương 22/4/20257480
Chương 3Chương 32/4/20258940
Chương 4Chương 42/4/20251820
Chương 5Chương 52/4/20256030
Chương 6Chương 62/4/20251600
Chương 7Chương 72/4/20253710
Chương 8Chương 82/4/20253030
Chương 9Chương 92/4/20251480
Chương 10Chương 102/4/20256230
Chương 11Chương 112/4/20259650
Chương 12Chương 122/4/2025340
Chương 13Chương 132/4/20251200
Chương 14Chương 142/4/20256860
Chương 15Chương 152/4/20252050
Chương 16Chương 162/4/2025350
Chương 17Chương 172/4/20254750
Cả Anh Và Con, Tôi Đều Chẳng Cần

Cả Anh Và Con, Tôi Đều Chẳng Cần

Cả Anh Và Con, Tôi Đều Chẳng Cần
157829
Lượt xem
17
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
14:02 02/04/2025

Mô tả

Năm 1982, Viện nghiên cứu kỹ thuật hàng không vũ trụ.

“Đồng chí Lâm, cô đã suy nghĩ kỹ chưa? Tham gia kế hoạch hàng không vũ trụ Tây Bắc, ít thì 5 năm, nhiều thì 10 năm, thậm chí là vài chục năm, cô sẽ không thể liên lạc với thế giới bên ngoài. Nói cách khác, cô phải hoàn toàn cống hiến bản thân cho đất nước!”

Tôi kiên định gật đầu: “Ước mơ cả đời tôi chính là góp một phần sức lực vào công cuộc xây dựng đất nước.”

“Dù cả đời này không thể rời khỏi căn cứ, cô cũng không hối hận sao?”

Tôi mỉm cười: “Các bậc tiền bối làm được, tôi cũng làm được.”

Thời đại hòa bình thịnh vượng, luôn cần có người gánh vác trọng trách phía sau.

Nghe vậy, hai nhân viên xét duyệt xúc động đến đỏ hoe mắt, nắm chặt tay tôi.

“Tốt! Rất tốt! Căn cứ của chúng ta cần những người có ý chí kiên định như cô!”

“Đồng chí Lâm, hoan nghênh cô gia nhập kế hoạch hàng không vũ trụ! Nửa tháng sau, chúng tôi sẽ cử xe chuyên dụng đến đón cô.”

“Phải rồi, theo hồ sơ thì cô đã có chồng, có con. Hẳn là họ sẽ rất khó rời xa cô, trong thời gian này cô nên chuẩn bị tâm lý cho họ trước…”

Nghe hai chữ “chồng” và “con”, tôi khẽ sững người, nhưng rồi lắc đầu.

“Không cần đâu, tôi và chồng chưa đăng ký kết hôn, rời đi cũng không có gì khó cả. Hơn nữa, dạo gần đây tôi cũng đã quyết định rồi, cả chồng và con, tôi đều không cần nữa.”

Nói xong, tôi không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người, xoay người bước ra khỏi viện nghiên cứu.

Tôi là người duy nhất trong viện không có giấy chứng nhận kết hôn dù đã tổ chức hôn lễ.

Chỉ vì vào ngày đi đăng ký, người con gái trong lòng Văn Duật Phong gửi thư từ nước ngoài về cho anh ta. Người đàn ông vốn luôn điềm tĩnh, ít thể hiện cảm xúc ấy lại vui sướng đến mức lao ngay ra khỏi cục dân chính, không thèm đoái hoài đến tôi.

Thế là ngày hôm đó, chúng tôi không lấy được giấy chứng nhận kết hôn; về sau, dù đã làm lễ cưới nhưng Văn Duật Phong cũng không nhắc đến chuyện này nữa.

Tôi cũng chẳng bận tâm, bởi lẽ tôi kết hôn với Văn Duật Phong không phải vì tình yêu... Mà vì muốn trả ơn.

Đây là bí mật chỉ riêng tôi biết.