Danh sách truyện

Tìm kiếm và lọc truyện theo nhiều tiêu chí

Danh sách truyện (Gia Đình)

  • 1. Thập Niên 70: Vợ Xinh Đẹp Quyến Rũ Được Quan Quân Sủng Tận Trời

    Tác giả:

    Thể loại: ngon-tinh, nu-cuong, gia-dinh, chua-lanh, cuoi-truoc-yeu-sau, dien-van, ngot, truy-the, nien-dai

    Trạng thái: Hoàn thành

    Số chương: 468

    Lượt xem: 64,722

    Mô tả: Truyện chưa beta nên kha khá lỗi xưng hô nhé các tình yêu (Tên khác: thập niên 70: phát hiện có con với quân nhân cổ hủ) Kiếp trước, An Tĩnh bị người ta âm thầm bày mưu tính kế, bị ép ngủ với Tống Nguyên Tư rồi buộc phải kết hôn trong ánh mắt chỉ trích, mắng chửi của thiên hạ. Nhà chồng thì lạnh nhạt, thậm chí bạo lực. Cô không chịu nổi, lựa chọn ly hôn. Nhưng ngay sau khi ly hôn, tai họa ập tới: người thân bị hại, gia đình tan nát, chính cô thì bị đánh đến sẩy thai, mất máu mà chết. Chỉ đến giây phút cuối đời, An Tĩnh mới bàng hoàng nhận ra—mình chẳng qua chỉ là một quân cờ pháo hôi giữa ván cờ của hai người đàn bà quyền lực. Một ván cờ, nhưng lại chôn vùi cả gia đình cô trong địa ngục. Đau đớn hơn, cho đến khi nhắm mắt, cô vẫn không biết hai kẻ đứng sau là ai! May thay, ông trời không tuyệt đường người. Cô được trọng sinh trở lại thời điểm ngay trước khi ly hôn. Có lại cơ hội làm lại cuộc đời, An Tĩnh không còn ngây thơ yếu đuối như trước. Rút ra bài học xương máu từ kiếp trước, cô quyết định ra tay trước để phá cục, dùng chính Tống Nguyên Tư làm chìa khóa xoay chuyển ván cờ. Tống Nguyên Tư – người đàn ông ấy đúng là hàng cực phẩm: đẹp trai, dáng chuẩn, xuất thân hiển hách, quyền cao chức trọng, tiền đồ vô lượng. Chỉ có một khuyết điểm chết người—anh ta chán ghét cô. An Tĩnh vốn nghĩ, con đường "truy chồng" này sẽ đầy rẫy chông gai, ai ngờ mới thi triển vài chiêu, vị quân nhân lạnh lùng ấy lại trở nên... dính người đến khó hiểu? Lúc cô mới theo quân đội, các chị dâu trong đại viện vừa thấy An Tĩnh đã lắc đầu ngao ngán: "Mặt mũi như hồ ly tinh, còn chẳng biết xấu hổ!" Ai ai cũng tin chắc, Tống Nguyên Tư vốn nghiêm túc và chính trực, không thể nào chịu đựng nổi cô. Cặp này sớm muộn gì cũng ly hôn, chỉ chờ ngày công bố. Thế nhưng số lượt cá cược chưa kịp đếm đến con số 100, đã có người tận mắt thấy Tống Nguyên Tư đè An Tĩnh xuống rừng cây nhỏ mà hôn ngấu nghiến!

  • 2. CẢ NHÀ CÙNG ĐI CHƠI, TÔI BỊ BỎ QUÊN GIỮA RỪNG NÚI

    Tác giả:

    Thể loại: do-thi, nu-cuong, va-mat, hien-dai, tra-thu, gia-dinh, chua-lanh

    Trạng thái: Hoàn thành

    Số chương: 8

    Lượt xem: 1,210

    Mô tả: Cả nhà cùng đi du lịch tự lái, nhưng lúc quay về lại bỏ quên tôi ngay tại chỗ cũ.   Không ai nhớ rằng tôi vẫn còn đang ở trong rừng tìm món đồ chơi bị rơi cho cháu trai.   Trời đổ mưa lớn, điện thoại cũng không mang theo bên mình.   Tôi đi đến mức rách toạc cả chân, cuối cùng mới tìm được một ngôi nhà nhỏ có người trú mưa.   Khi liên lạc được với chồng, thứ tôi nghe được trong ống nghe không phải là lo lắng hay quan tâm, mà là cơn giận không thể kìm nén.   “Già rồi mà còn ham chơi đến quên cả thời gian, đáng đời!”   Con trai tôi vừa chơi game vừa phụ họa theo cha nó:   “Mẹ à, hôm nay con lái xe cả ngày mệt chết đi được, mẹ chịu khó ngủ tạm ở làng đó một đêm, mai bắt xe khách về.”   Trong điện thoại còn thấp thoáng tiếng con dâu bực bội trách móc:   “Mai còn phải đưa con đi chơi biển nữa đó, tụi con không chờ bà đâu.”   Biết bao lời muốn nói nghẹn lại trong cổ họng, cuối cùng tôi chỉ biết im lặng mà nuốt xuống.

  • 3. ĐỦ TUỔI TRƯỞNG THÀNH, MẸ MUỐN CẮT ĐỨT QUAN HỆ MẸ CON

    Tác giả:

    Thể loại: do-thi, nu-cuong, va-mat, hien-dai, tra-thu, gia-dinh, chua-lanh

    Trạng thái: Hoàn thành

    Số chương: 7

    Lượt xem: 408

    Mô tả: Vừa bước ra khỏi phòng thi đại học, mẹ tôi đã lập tức gửi ba điều quy tắc gia đình vào nhóm chat họ hàng:   Học phí và sinh hoạt phí đại học tự kiếm.   Bắt đầu từ hôm nay, ở nhà phải trả tiền thuê nhà và điện nước.   Mỗi tháng nộp 1000 tệ chi phí sinh hoạt.   Tôi còn chưa kịp phản hồi thì anh giao hàng đã mang đến chiếc vali của tôi.   Mẹ gọi điện thông báo: "Con đã 18 tuổi rồi, từ giờ mẹ không có nghĩa vụ nuôi con nữa." "Tự giác ra ngoài đi làm đi."   Nói xong liền cúp máy, sau đó chặn luôn số tôi.   Một năm sau, ba tôi tìm đến tôi, mở miệng là hỏi ngay: "Triệu Vũ, mẹ con có đưa sổ đỏ cho con không?"   Tôi nhìn chiếc túi tài liệu giấu trong ngăn bí mật dưới đáy vali, làm ra vẻ vô tội mà đáp: "Con và mẹ con đã cắt đứt quan hệ từ lâu rồi, con không hiểu ba đang nói gì."

  • 4. TỪ CHIM HOÀNG YẾN THÀNH VỢ TỔNG TÀI

    Tác giả:

    Thể loại: he, hien-dai, gia-dinh, tong-tai, guong-vo-lai-lanh

    Trạng thái: Hoàn thành

    Số chương: 7

    Lượt xem: 166

    Mô tả: Sau khi chia tay với bạn trai cũ một vị tổng tài bá đạo, tôi ôm lấy hai trăm triệu tiền chia tay, dứt áo sang Maldives sống đời phú bà suốt ba năm!   Thế mà khi đang nằm dài trên du thuyền riêng, tay trái ôm người mẫu tóc vàng mắt xanh, tay phải quàng eo anh chàng sáu múi, tôi lại thở dài nghĩ: Cuộc đời này đúng là... cô đơn như tuyết.   Ngay lúc đó, một nhóm vệ sĩ áo đen của Tạ Tri An từ trên trời rơi xuống như bánh chưng thả nồi:   “Cô Nguyễn! Mau về gặp Tổng giám đốc Tạ đi! Anh ấy sắp phát điên vì tìm cô rồi!”   Tôi khẽ nhíu mày, thì video call của Tạ Tri An cũng vừa tới.   Tên đàn ông đó giờ trông chẳng khác nào cây cải thảo bị mất nước, gầy rộc, mặt mũi tiều tụy, giọng khàn khàn van nài tôi quay về chăm sóc hai đứa con, những “tiểu ác ma” được bạch nguyệt quang kia nuôi dạy thành các tiểu ma vương.   “Chi phiếu cho em, em muốn ghi lương bao nhiêu thì ghi!”   Tôi lập tức đáp chuyến bay về nước. Vì tiền... à không, vì yêu!   Vừa bước vào biệt thự, cảnh đầu tiên đập vào mắt tôi là bạch nguyệt quang vung tay tát thẳng vào mặt thằng bé nhà tôi!   Tôi lập tức lao tới, tát cho cô ta đến mụ mị, sau đó ôm thằng bé vào lòng, sắc mặt bình thản nhìn Tạ Tri An:   “Tổng giám đốc Tạ, đây là mẹ kế anh chọn cho con sao? Năng lực kém quá, cho một sao!”   …

  • 5. GIA QUY CỦA MẸ

    Tác giả:

    Thể loại: do-thi, gia-dau, nu-cuong, he, hien-dai, gia-dinh

    Trạng thái: Hoàn thành

    Số chương: 9

    Lượt xem: 8,265

    Mô tả: Vừa bước ra khỏi phòng thi đại học, mẹ tôi đã gửi ba quy định gia đình vào nhóm chat gia đình.   "1. Học phí đại học và chi phí sinh hoạt phải tự kiếm."   "2. Từ hôm nay, ở nhà phải trả tiền thuê và tiền điện nước."   "3. Mỗi tháng nộp 1000 tệ tiền sinh hoạt phí."   Chưa kịp trả lời, người giao hàng đã mang vali của tôi đến.   Mẹ gọi điện thông báo: "Con đã 18 tuổi rồi, từ nay mẹ không còn nghĩa vụ nuôi con nữa."   "Tự giác mà đi làm đi."   Nói xong thì cúp máy, rồi chặn luôn tôi.   Một năm sau, ba tôi tìm đến, mở miệng liền hỏi: "Triệu Vũ, có phải mẹ con đã đưa sổ đỏ cho con rồi không?"   Tôi nhìn túi hồ sơ giấu dưới đáy vali, tỏ vẻ vô tội nói với ba:   "Con với mẹ đã cắt đứt quan hệ từ lâu rồi, con không hiểu ba đang nói gì cả."

  • 6. PHI VỤ "ĐẺ THUÊ" CHO ĐỘC ĐINH

    Tác giả:

    Thể loại: ngon-tinh, he, hien-dai, hai-huoc, sung, hao-mon-the-gia, gia-dinh, chua-lanh, tong-tai, ngot, truy-the

    Trạng thái: Hoàn thành

    Số chương: 7

    Lượt xem: 2,030

    Mô tả: Gia tộc nhà họ Cố, truyền thừa đơn hệ suốt tám đời, vừa công bố một thông báo tuyển dụng:   【 Tuyển con dâu với mức giá cao. Sinh con trai thưởng 30 triệu, sinh con gái thưởng 20 triệu.   Cô chỉ cần sinh, nhà họ Cố lo được hết! 】   Tôi thầm vui mừng trong lòng, cơ hội phát tài đến rồi!   Lần sinh đầu, tôi đẻ ba đứa con trai, Cố phu nhân mở tiệc đãi cả thành phố, cười đến mức không thấy mắt đâu.   Lần hai sinh bốn đứa – hai trai hai gái – bà vẫn mỉm cười nhẹ, quan tâm nhẹ nhàng.   Lần ba lại là ba bé trai nữa, bà hoàn toàn không cười nổi.   Từ đó gặp ai cũng than: “Sao tôi còn chưa ch ế t !”

  • 7. PHONG LAI KINH DẠ

    Tác giả:

    Thể loại: ngon-tinh, co-dai, nu-cuong, he, gia-dinh, cung-dau, chua-lanh, ngot

    Trạng thái: Hoàn thành

    Số chương: 10

    Lượt xem: 14,422

    Mô tả: GIỚI THIỆU:   Ta tên là Chu Diệu Phong.   Ca ca của ta làm đại quan ở kinh thành, mẫu thân liền tất bật đưa ta lên kinh, định nhờ ca ca chọn cho ta một mối hôn sự tốt.   Không ngờ ca ca chưa kịp chọn rể thì đã đưa về nhà một tiểu lang quân trẻ tuổi, bảo rằng hắn sẽ làm tế tử (con rể ở rể).   Tiểu lang quân ấy ở bên ta ba năm.   Bỗng một ngày, thiên tử hạ chỉ triệu hắn hồi kinh, sắc phong làm Thân vương.   Khi ấy, ta ngày càng lớn, mẫu thân lại sốt ruột định gả ta cho con trai nhà tú tài trong trấn.   Không ngờ ngay hôm định thân, tiểu lang quân ấy mang theo nụ cười lạnh bước vào cửa:   “Tìm tân lang cũng được. Nhưng để ta làm lớn, hắn làm nhỏ.”

  • 8. DẠY KÈM MIỄN PHÍ CON HÀNG XÓM, TÔI BỊ HỌ KIỆN LÊN SỞ GIÁO DỤC

    Tác giả:

    Thể loại: do-thi, nu-cuong, va-mat, hien-dai, tra-thu, gia-dinh

    Trạng thái: Hoàn thành

    Số chương: 9

    Lượt xem: 4,073

    Mô tả: Tôi đã dạy kèm toán miễn phí cho con trai nhà hàng xóm suốt một năm trời.   Hôm nay, người hàng xóm ấy lại bất ngờ cầm bài thi của con đến tận cửa nhà tôi để "hỏi tội".   “Vì sao kỳ thi giữa kỳ lần này, con trai tôi lại thua con gái chị đúng một điểm?!”   “Con tôi nói có một câu hỏi cô không giảng qua, nhưng con gái cô lại làm đúng. Cô dám nói là cô không thiên vị à?”   Tôi vừa sốc vừa cạn lời.   Suốt một năm nay, tối nào tôi cũng kiên trì dạy cả hai đứa, kể cả kỳ nghỉ đông hè đi du lịch cũng tranh thủ dạy cậu bé online.A   Thành tích toán của cậu ta từ mức trung bình của lớp đã vươn lên top 3.   Thế mà giờ đây, chỉ vì con tôi hơn con cô ấy một điểm, cô ta lại chạy đến nhà mắng tôi thiên vị?   Tôi cười tức giận.   “Từ nay về sau, nhà tôi không chào đón cô và con trai cô nữa. Nếu cô không thiên vị, thì tự mình kèm con đi.”   Không ngờ tôi nói nghiêm túc thì cô ta lại quay đầu đi tố cáo tôi lên Sở Giáo Dục, nói tôi – một giáo viên biên chế – nhận hối lộ để dạy thêm trái phép.

  • 9. Bát Bún Ốc Bở Làm Sập Phòng Ảnh Đế

    Tác giả:

    Thể loại: ngon-tinh, hien-dai, showbiz, gia-dinh, duong-the

    Trạng thái: Hoàn thành

    Số chương: 7

    Lượt xem: 1,389

    Mô tả: Hôm Giang Lâm dính bê bối, tôi đang ở nhà nấu bún ốc cay. Mùi măng chua vừa mới kịp lan khắp phòng khách thì điện thoại nổ tung. Không đùa đâu. Nó thật sự rung “ong —— ong —— ong ——” như thể tận thế tới nơi, điên cuồng đến mức trượt khỏi bàn trà, rơi lăn lóc sát mép thảm, suýt nữa thì chổng vó xuống đất. Tôi một tay hớt bún, một tay quýnh quáng với lấy điện thoại. Tên nhỏ bạn thân Tô Hòa nhấp nháy liên tục trên màn hình, phía sau là cả chục tin nhắn WeChat chưa đọc, toàn kiểu hét vào mặt người ta: 【Vân Vân!!!!!! Mau lên hot search!!!!!! 】 【Lớn chuyện rồi!!!!!! Giang Lâm nhà cậu bị lộ ảnh rồi!!!!!! 】 【Vào livestream đi!! Livestream show tạp kỹ của Giang Lâm!! Có chuyện rồi!!!” Nước lèo bắn lên mu bàn tay, nóng bỏng tới mức tôi rùng mình. Tim đập thình một cái. Giang Lâm? Gặp chuyện? Hai từ này đặt cạnh nhau nghe cứ sai sai, kiểu như mặt trời mọc từ hướng tây. Giang Lâm là ai? Là “con cưng quốc dân” của showbiz, là chuẩn mực đạo đức, là hình mẫu vàng mười điểm không có nhưng. Mười năm debut không dính một vết nhơ, không scandal, không tin đồn, giải thưởng đầy nhà. Fan trải dài ba thế hệ, độ phủ sóng đủ để lấp đầy Thái Bình Dương. Gặp bê bối? Gặp cái nỗi gì? Phòng nhà người ta xây bằng bê tông cốt thép, mặc giáp kim cương từ đầu tới chân, tưởng không gì xuyên thủng nổi cơ mà?

  • 10. Tôi Không Còn Là Vợ Anh

    Tác giả:

    Thể loại: he, hien-dai, gia-dinh

    Trạng thái: Hoàn thành

    Số chương: 10

    Lượt xem: 4,890

    Mô tả: Chiều thứ bảy, một tuần sau ly hôn, tôi nhận được cuộc gọi từ bệnh viện. Giọng nữ ở đầu dây, đanh gọn, có chút vội vàng xen lẫn lo lắng cố kìm nén: “Chị là Trần An phải không ạ? Anh Hoàng Minh – chồng chị – vừa gặp tai nạn nghiêm trọng trên đường vành đai 3. Hiện anh ấy đang cấp cứu trong tình trạng nguy kịch. Mong chị đến bệnh viện ngay.” Tôi đứng lặng trong căn hộ vừa mới thuê hôm kia, trong mũi vẫn còn mùi sơn và mùi gỗ mới. Ánh nắng rọi qua cửa kính lớn làm tôi nheo mắt. Chồng? Tôi nhìn xuống chiếc túi đang cầm trên tay. Cuốn giấy ly hôn mới toanh, chữ “XÁC NHẬN LY HÔN” in mực đỏ rõ ràng, cứng ngắc. Tôi đưa điện thoại lên tai, giọng điềm tĩnh đến lạ: “Có lẽ cô nhầm rồi. Chúng tôi đã không còn là vợ chồng. Ly hôn từ tuần trước.” Đầu dây bên kia thoáng im lặng, rồi lại vang lên tiếng lật hồ sơ: “À… tôi xin lỗi. Nhưng trong mục người liên hệ khẩn cấp vẫn để tên chị. Với lại… trong lúc mê man, anh ấy cứ gọi một cái tên: ‘An ơi…’” Tim tôi thắt lại. Dù vậy, chỉ vài giây sau, lý trí đã kịp dựng lên lớp băng lạnh như thường lệ. Hoàng Minh, anh còn muốn gì nữa? Hôn nhân của chúng tôi không tan vì phản bội, không đổ vỡ vì cãi vã ầm ĩ. Nó chết dần chết mòn… vì im lặng. Tôi từng nghĩ chỉ cần yêu đủ nhiều thì sẽ giữ được người. Tôi từng tin, chỉ cần nhẫn nhịn và hy sinh, thì sẽ đổi lại bình yên và thấu hiểu. Nhưng anh thì không. Anh là Hoàng Minh – giám đốc trẻ của một công ty lớn, có học thức, có tiền, có tham vọng. Tôi là Trần An – một giáo viên dạy Văn, bình thường, giản dị, sống vì tình cảm nhiều hơn lý trí. Hồi mới cưới, tôi ngây ngô tin rằng, nếu tôi đủ tốt thì anh sẽ mãi yêu tôi. Ban đầu, anh cũng dịu dàng, cũng quan tâm, cũng biết lắng nghe. Nhưng rồi anh bắt đầu bận, bắt đầu xa, bắt đầu không còn về ăn cơm tối. Tôi nấu xong, đợi nguội, rồi lại hâm. Đến lần thứ ba, anh nhắn một câu “anh ăn rồi” khiến tôi bật khóc. Sinh nhật tôi – anh quên. Kỷ niệm cưới – anh đi công tác. Tôi từng hỏi anh, từng nói thẳng, từng im lặng. Và đáp lại, chỉ là cái thở dài mệt mỏi: “Em đừng trẻ con nữa. Anh áp lực lắm rồi.” Rồi anh không còn giải thích gì nữa, chỉ để mặc tôi bên một mình, lặng lẽ. Tôi đã cố. Cố đến khi tim mình kiệt sức. Và rồi, một tối, chiếc điện thoại phụ anh để quên rung lên không ngớt. Trên màn hình là tên người phụ nữ tôi từng nghe qua trong các câu chuyện cũ — Hằng, người yêu cũ đại học. Tin nhắn của họ chẳng có gì trơ trẽn, nhưng từng câu chữ đầy thân mật và xa lạ với tôi. Tôi in lại toàn bộ, để trên bàn anh. Tối đó, anh về, nhìn thấy, im lặng rất lâu. Không giải thích. Không xin lỗi. Cũng không níu kéo. Chỉ ngồi xuống, nhìn tôi, rồi nói: “Mình làm lại giấy tờ đi. Để em không phải chịu thêm gì nữa.” Tôi gật đầu. Không nước mắt. Không ồn ào. Một cái gật đầu cho đoạn kết. Anh ký đơn nhanh như ký một hợp đồng. Tôi nhìn anh, hỏi lần cuối: “Anh chắc chứ?” Anh chỉ đáp: “Em rồi sẽ sống tốt hơn, không cần phải chịu đựng thêm nữa.” Vậy là kết thúc. Tôi rời khỏi ngôi nhà từng mơ là tổ ấm, dọn về căn hộ nhỏ thuê tạm, tự nhủ sẽ bắt đầu lại. Tôi tưởng mọi thứ đã khép lại. Nhưng hôm nay, anh nằm giữa ranh giới sống – chết, lại gọi tên tôi. Tôi nhìn màn hình điện thoại vẫn sáng, dòng địa chỉ bệnh viện còn ở đó. Trái tim tôi như có ai vừa khẽ bóp một cái. Tôi nên đến không? Anh có người mới rồi. Tôi chỉ là người cũ. Chúng tôi đã là người dưng. Lý trí tôi gào thét quay lưng lại với cuộc gọi đó. Nhưng cảm xúc, những mảnh vụn tình yêu và sự quan tâm còn sót lại, vẫn đang kéo tôi về phía anh. Liệu đây có phải là một cái bẫy cảm xúc khác của anh, hay thực sự có điều gì đó tôi chưa từng biết? Tôi đứng đó, giữa căn phòng trống rỗng và những mâu thuẫn nội tâm, cảm thấy mình đang bị xé toạc. Cảm giác bị bỏ rơi, bị lãng quên trong chính cuộc hôn nhân của mình, vẫn còn hằn sâu. Anh từng là cả thế giới của tôi, nhưng giờ đây, anh chỉ là một cái tên, một kỷ niệm đau buồn. Tôi tự hỏi, vì sao anh lại gọi tên tôi? Phải chăng anh đang hối hận? Hay chỉ là một phản xạ vô thức của người cận kề cái chết? Tôi đã xây dựng lại cuộc sống của mình một cách khó khăn. Đã tập quen với sự cô đơn, với việc tự mình đối mặt với mọi thứ. Giờ đây, một cuộc điện thoại, một cái tên, lại có thể dễ dàng lay chuyển tôi đến vậy sao? Tôi siết chặt chiếc điện thoại. Bệnh viện cách đây không xa, nhưng quãng đường đó dường như là cả một chặng đường dài vượt qua quá khứ. Tôi hít một hơi thật sâu. Quyết định này không chỉ là về Hoàng Minh, mà còn về chính tôi. Về việc tôi có còn để quá khứ đeo bám, hay sẽ dứt khoát bước đi trên con đường mới? Cuối cùng, tôi cầm chìa khóa, mở cửa và bước ra ngoài. Đôi chân tôi tự động hướng về phía bệnh viện, như thể có một lực vô hình đang kéo tôi đi. Tôi không chắc mình sẽ làm gì khi đến đó, nhưng tôi biết, mình phải đến. Khi tôi đến bệnh viện, không khí ngột ngạt bao trùm cả sảnh chờ. Tiếng bước chân vội vã, tiếng thông báo y tế vang vọng, và mùi thuốc sát trùng hăng nồng làm tôi thấy ngộp thở. Tôi tiến đến quầy tiếp tân, giọng nói còn chút run rẩy: “Tôi là Trần An. Tôi muốn hỏi về bệnh nhân Hoàng Minh vừa được đưa vào cấp cứu.” Cô y tá trực ca nhìn tôi với ánh mắt dò xét, rồi gõ gõ bàn phím. “Hoàng Minh… À, anh ấy đang ở phòng hồi sức cấp cứu. Tình trạng rất nguy kịch. Hiện tại không ai được phép vào thăm.” Tim tôi lại thắt lại. Nguy kịch. Từ này vang vọng trong đầu tôi, nặng trĩu. Tôi nhìn quanh, cố gắng tìm kiếm một gương mặt quen thuộc. Có lẽ gia đình anh đã đến rồi? Hay… cô Hằng kia? Đúng lúc đó, một phụ nữ trẻ, ăn mặc chỉnh tề, khuôn mặt tiều tụy vì lo lắng, bước vội từ cuối hành lang tới. Cô ấy không ai khác chính là Hằng. Ánh mắt cô ấy lướt qua tôi, rồi dừng lại, đầy vẻ ngạc nhiên và khó hiểu. Tôi cũng nhìn thẳng vào cô ấy, không khí giữa hai chúng tôi bỗng chốc trở nên đặc quánh. “Chị… chị Trần An?” Hằng lên tiếng, giọng run rẩy, như không thể tin vào mắt mình. Tôi gật đầu, giữ vẻ mặt bình thản nhất có thể. “Cô Hằng. Lâu rồi không gặp.” Chỉ một tuần trước, tôi là vợ anh. Giờ tôi là người cũ. Còn Hằng, có lẽ cô ấy là người mới. Sự xuất hiện của Hằng tại bệnh viện, ngay lúc này, lại củng cố thêm những nghi ngờ và tổn thương cũ trong tôi. Nhưng tôi chưa kịp nói thêm lời nào, thì một giọng nói khác, trầm tĩnh và đầy quyền lực, vang lên từ phía sau Hằng. “An? Con đến rồi à?” Tôi quay phắt lại. Đứng đó là bà Ngọc, mẹ của Hoàng Minh, với ánh mắt sưng húp và đôi môi run rẩy. Bà bước đến, nắm lấy tay tôi, xiết chặt, như thể tôi là chỗ dựa duy nhất của bà lúc này. “Thằng Minh nó… nó bị nặng lắm con ơi. Con ở đây với mẹ nhé. Mẹ… mẹ sợ quá.” Tôi nhìn bà Ngọc, rồi nhìn sang Hằng, người đang đứng cạnh bà với vẻ mặt bối rối. Một cảm giác khó tả dấy lên trong lòng tôi. Mẹ chồng cũ, người luôn yêu thương tôi như con gái, đang cầu xin tôi ở lại. Và Hằng, người tôi từng nghĩ là nguyên nhân của mọi đau khổ, lại đang đứng đó, im lặng quan sát. “Con… con sẽ ở lại, thưa mẹ.” Tôi đáp, giọng khô khốc. Tôi không thể bỏ mặc bà Ngọc trong lúc này. Dù đã ly hôn, tình cảm tôi dành cho bà vẫn còn vẹn nguyên. Bà Ngọc ôm chầm lấy tôi, những giọt nước mắt nóng hổi thấm ướt vai áo tôi. Hằng khẽ lùi lại một bước, ánh mắt lướt qua tôi rồi lại nhìn về phía cửa phòng cấp cứu, gương mặt lộ rõ vẻ phức tạp. Tiếng bước chân vội vã của một bác sĩ cắt ngang bầu không khí nặng nề. Ông ấy tiến lại gần, vẻ mặt căng thẳng. “Người nhà bệnh nhân Hoàng Minh đâu ạ?” Bà Ngọc buông tôi ra, gương mặt tái mét. “Dạ, là chúng tôi. Bác sĩ, con trai tôi thế nào rồi?” Bác sĩ nhìn chúng tôi, ánh mắt dừng lại ở tôi lâu hơn một chút, rồi khẽ thở dài. “Chúng tôi đã cố gắng hết sức. Anh ấy đã qua cơn nguy kịch nhưng… vẫn chưa tỉnh lại. Vấn đề là, chúng tôi phát hiện ra trong hồ sơ bệnh án cũ của anh ấy có một căn bệnh…” Ông ấy dừng lại, ánh mắt đầy ẩn ý, khiến trái tim tôi hẫng đi một nhịp. Bệnh án cũ? Căn bệnh gì? Hoàng Minh chưa từng nói với tôi bất cứ điều gì về việc anh ấy có bệnh. Tôi nhìn chằm chằm vào bác sĩ, những câu hỏi nghẹn ứ trong cổ họng. Một cảm giác bất an dâng trào, lớn hơn cả nỗi đau ly hôn. Phải chăng… có một bí mật nào đó mà anh đã giấu tôi suốt bao năm qua?

  • 11. TRỌNG SINH THOÁT KHỎI CẠM BẪY CỦA GIA ĐÌNH CHỒNG

    Tác giả:

    Thể loại: trong-sinh, va-mat, hien-dai, tra-thu, gia-dinh

    Trạng thái: Hoàn thành

    Số chương: 6

    Lượt xem: 4,142

    Mô tả: Em chồng tôi nói muốn khởi nghiệp, phát triển một nền tảng mạng xã hội trong vũ trụ ảo.   Bố mẹ chồng quyết định đem toàn bộ ba triệu tiền đền bù giải tỏa đưa cho cậu ta làm vốn khởi nghiệp.   Tôi lên tiếng can ngăn rằng trong số tiền đó có phần của tôi thì cả nhà liền mắng tôi là hòn đá cản đường, tầm nhìn thiển cận.   Cao Viễn là chồng tôi lên tiếng khuyên nhủ:   “Người một nhà thì đừng tính toán chi li, tiền đưa cho Tiểu Phi, sau này nó thành công chúng ta cũng sẽ được thơm lây.”   Tôi vẫn kiên quyết không đồng ý.   Chẳng bao lâu sau, tôi bắt đầu bị rụng tóc, buồn nôn không rõ nguyên nhân.   Khi đi khám, kết quả chẩn đoán là: ngộ độc thallium mãn tính.   Tôi cầm bảng xét nghiệm chất vấn mẹ chồng, không ngờ bà lại bình thản thừa nhận:   “Cô làm chậm trễ tiền đồ của con trai tôi thì đáng chết.”   Tôi vùng vẫy tìm cách kêu cứu, nhưng Cao Viễn giật lấy điện thoại của tôi, lạnh lùng khóa trái cửa:   “Tô Tình, đừng trách anh.”   “Chỉ cần Tiểu Phi thành công, nhà ta chắc chắn sẽ đổi đời. Sự hy sinh của em là xứng đáng.”   Khoảnh khắc ý thức mờ dần, tôi thấy tin nhắn của em chồng gửi tới:   “Anh à, nhà đầu tư nói chúng ta sắp thành công rồi, chị dâu chết đúng lúc lắm.”   Lúc mở mắt ra lần nữa, tôi phát hiện mình đã quay về ngày hôm đó.    Ngày mà giám đốc ban giải tỏa đến nhà, bàn bạc thỏa thuận cuối cùng.   Cả gia đình chồng lại một lần nữa cố thuyết phục tôi đưa tiền.   Tôi mỉm cười:   “Được thôi.”   …

  • 12. Thái Tử Phi Mười Tuổi !!?

    Tác giả:

    Thể loại: co-dai, khong-cp, gia-dinh

    Trạng thái: Hoàn thành

    Số chương: 7

    Lượt xem: 1,931

    Mô tả: Phụ thân ta là đại gian thần, quyền khuynh triều dã. Ông phò trợ tân đế khởi nghĩa đăng cơ, đổi lại, tân đế hứa gả ta làm Thái tử phi. Trong Đông Cung chỉ có một mình Lục Lương Đệ, là thê tử dân gian của Thái tử. Đêm tân hôn, nàng viện cớ đau bụng, gọi Thái tử rời đi. Ta một mình sợ hãi, nửa đêm ôm gối bò lên giường, nằm chen giữa hai người họ. Lục Lương Đệ giận dữ, mắng chửi ầm ĩ, nhưng khi nhìn thấy ta thì bỗng nghẹn lời, không thốt nổi một câu. “Sao không ai nói với ta rằng Thái tử phi chỉ mới có mười tuổi…”

Thập Niên 70: Vợ Xinh Đẹp Quyến Rũ Được Quan Quân Sủng Tận Trời
Hoàn thành

Thập Niên 70: Vợ Xinh Đẹp Quyến Rũ Được Quan Quân Sủng Tận Trời

Truyện chưa beta nên kha khá lỗi xưng hô nhé các tình yêu (Tên khác: thập niên 70: phát hiện có con với quân nhân cổ hủ) Kiếp trước, An Tĩnh bị người ta âm thầm bày mưu tính kế, bị ép ngủ với Tống Nguyên Tư rồi buộc phải kết hôn trong ánh mắt chỉ trích, mắng chửi của thiên hạ. Nhà chồng thì lạnh nhạt, thậm chí bạo lực. Cô không chịu nổi, lựa chọn ly hôn. Nhưng ngay sau khi ly hôn, tai họa ập tới: người thân bị hại, gia đình tan nát, chính cô thì bị đánh đến sẩy thai, mất máu mà chết. Chỉ đến giây phút cuối đời, An Tĩnh mới bàng hoàng nhận ra—mình chẳng qua chỉ là một quân cờ pháo hôi giữa ván cờ của hai người đàn bà quyền lực. Một ván cờ, nhưng lại chôn vùi cả gia đình cô trong địa ngục. Đau đớn hơn, cho đến khi nhắm mắt, cô vẫn không biết hai kẻ đứng sau là ai! May thay, ông trời không tuyệt đường người. Cô được trọng sinh trở lại thời điểm ngay trước khi ly hôn. Có lại cơ hội làm lại cuộc đời, An Tĩnh không còn ngây thơ yếu đuối như trước. Rút ra bài học xương máu từ kiếp trước, cô quyết định ra tay trước để phá cục, dùng chính Tống Nguyên Tư làm chìa khóa xoay chuyển ván cờ. Tống Nguyên Tư – người đàn ông ấy đúng là hàng cực phẩm: đẹp trai, dáng chuẩn, xuất thân hiển hách, quyền cao chức trọng, tiền đồ vô lượng. Chỉ có một khuyết điểm chết người—anh ta chán ghét cô. An Tĩnh vốn nghĩ, con đường "truy chồng" này sẽ đầy rẫy chông gai, ai ngờ mới thi triển vài chiêu, vị quân nhân lạnh lùng ấy lại trở nên... dính người đến khó hiểu? Lúc cô mới theo quân đội, các chị dâu trong đại viện vừa thấy An Tĩnh đã lắc đầu ngao ngán: "Mặt mũi như hồ ly tinh, còn chẳng biết xấu hổ!" Ai ai cũng tin chắc, Tống Nguyên Tư vốn nghiêm túc và chính trực, không thể nào chịu đựng nổi cô. Cặp này sớm muộn gì cũng ly hôn, chỉ chờ ngày công bố. Thế nhưng số lượt cá cược chưa kịp đếm đến con số 100, đã có người tận mắt thấy Tống Nguyên Tư đè An Tĩnh xuống rừng cây nhỏ mà hôn ngấu nghiến!

64722
468 chương
CẢ NHÀ CÙNG ĐI CHƠI, TÔI BỊ BỎ QUÊN GIỮA RỪNG NÚI
Hoàn thành

CẢ NHÀ CÙNG ĐI CHƠI, TÔI BỊ BỎ QUÊN GIỮA RỪNG NÚI

Cả nhà cùng đi du lịch tự lái, nhưng lúc quay về lại bỏ quên tôi ngay tại chỗ cũ.   Không ai nhớ rằng tôi vẫn còn đang ở trong rừng tìm món đồ chơi bị rơi cho cháu trai.   Trời đổ mưa lớn, điện thoại cũng không mang theo bên mình.   Tôi đi đến mức rách toạc cả chân, cuối cùng mới tìm được một ngôi nhà nhỏ có người trú mưa.   Khi liên lạc được với chồng, thứ tôi nghe được trong ống nghe không phải là lo lắng hay quan tâm, mà là cơn giận không thể kìm nén.   “Già rồi mà còn ham chơi đến quên cả thời gian, đáng đời!”   Con trai tôi vừa chơi game vừa phụ họa theo cha nó:   “Mẹ à, hôm nay con lái xe cả ngày mệt chết đi được, mẹ chịu khó ngủ tạm ở làng đó một đêm, mai bắt xe khách về.”   Trong điện thoại còn thấp thoáng tiếng con dâu bực bội trách móc:   “Mai còn phải đưa con đi chơi biển nữa đó, tụi con không chờ bà đâu.”   Biết bao lời muốn nói nghẹn lại trong cổ họng, cuối cùng tôi chỉ biết im lặng mà nuốt xuống.

1210
8 chương
ĐỦ TUỔI TRƯỞNG THÀNH, MẸ MUỐN CẮT ĐỨT QUAN HỆ MẸ CON
Hoàn thành

ĐỦ TUỔI TRƯỞNG THÀNH, MẸ MUỐN CẮT ĐỨT QUAN HỆ MẸ CON

Vừa bước ra khỏi phòng thi đại học, mẹ tôi đã lập tức gửi ba điều quy tắc gia đình vào nhóm chat họ hàng:   Học phí và sinh hoạt phí đại học tự kiếm.   Bắt đầu từ hôm nay, ở nhà phải trả tiền thuê nhà và điện nước.   Mỗi tháng nộp 1000 tệ chi phí sinh hoạt.   Tôi còn chưa kịp phản hồi thì anh giao hàng đã mang đến chiếc vali của tôi.   Mẹ gọi điện thông báo: "Con đã 18 tuổi rồi, từ giờ mẹ không có nghĩa vụ nuôi con nữa." "Tự giác ra ngoài đi làm đi."   Nói xong liền cúp máy, sau đó chặn luôn số tôi.   Một năm sau, ba tôi tìm đến tôi, mở miệng là hỏi ngay: "Triệu Vũ, mẹ con có đưa sổ đỏ cho con không?"   Tôi nhìn chiếc túi tài liệu giấu trong ngăn bí mật dưới đáy vali, làm ra vẻ vô tội mà đáp: "Con và mẹ con đã cắt đứt quan hệ từ lâu rồi, con không hiểu ba đang nói gì."

408
7 chương
TỪ CHIM HOÀNG YẾN THÀNH VỢ TỔNG TÀI
Hoàn thành

TỪ CHIM HOÀNG YẾN THÀNH VỢ TỔNG TÀI

Sau khi chia tay với bạn trai cũ một vị tổng tài bá đạo, tôi ôm lấy hai trăm triệu tiền chia tay, dứt áo sang Maldives sống đời phú bà suốt ba năm!   Thế mà khi đang nằm dài trên du thuyền riêng, tay trái ôm người mẫu tóc vàng mắt xanh, tay phải quàng eo anh chàng sáu múi, tôi lại thở dài nghĩ: Cuộc đời này đúng là... cô đơn như tuyết.   Ngay lúc đó, một nhóm vệ sĩ áo đen của Tạ Tri An từ trên trời rơi xuống như bánh chưng thả nồi:   “Cô Nguyễn! Mau về gặp Tổng giám đốc Tạ đi! Anh ấy sắp phát điên vì tìm cô rồi!”   Tôi khẽ nhíu mày, thì video call của Tạ Tri An cũng vừa tới.   Tên đàn ông đó giờ trông chẳng khác nào cây cải thảo bị mất nước, gầy rộc, mặt mũi tiều tụy, giọng khàn khàn van nài tôi quay về chăm sóc hai đứa con, những “tiểu ác ma” được bạch nguyệt quang kia nuôi dạy thành các tiểu ma vương.   “Chi phiếu cho em, em muốn ghi lương bao nhiêu thì ghi!”   Tôi lập tức đáp chuyến bay về nước. Vì tiền... à không, vì yêu!   Vừa bước vào biệt thự, cảnh đầu tiên đập vào mắt tôi là bạch nguyệt quang vung tay tát thẳng vào mặt thằng bé nhà tôi!   Tôi lập tức lao tới, tát cho cô ta đến mụ mị, sau đó ôm thằng bé vào lòng, sắc mặt bình thản nhìn Tạ Tri An:   “Tổng giám đốc Tạ, đây là mẹ kế anh chọn cho con sao? Năng lực kém quá, cho một sao!”   …

166
7 chương
GIA QUY CỦA MẸ
Hoàn thành

GIA QUY CỦA MẸ

Vừa bước ra khỏi phòng thi đại học, mẹ tôi đã gửi ba quy định gia đình vào nhóm chat gia đình.   "1. Học phí đại học và chi phí sinh hoạt phải tự kiếm."   "2. Từ hôm nay, ở nhà phải trả tiền thuê và tiền điện nước."   "3. Mỗi tháng nộp 1000 tệ tiền sinh hoạt phí."   Chưa kịp trả lời, người giao hàng đã mang vali của tôi đến.   Mẹ gọi điện thông báo: "Con đã 18 tuổi rồi, từ nay mẹ không còn nghĩa vụ nuôi con nữa."   "Tự giác mà đi làm đi."   Nói xong thì cúp máy, rồi chặn luôn tôi.   Một năm sau, ba tôi tìm đến, mở miệng liền hỏi: "Triệu Vũ, có phải mẹ con đã đưa sổ đỏ cho con rồi không?"   Tôi nhìn túi hồ sơ giấu dưới đáy vali, tỏ vẻ vô tội nói với ba:   "Con với mẹ đã cắt đứt quan hệ từ lâu rồi, con không hiểu ba đang nói gì cả."

8265
9 chương
PHI VỤ "ĐẺ THUÊ" CHO ĐỘC ĐINH
Hoàn thành

PHI VỤ "ĐẺ THUÊ" CHO ĐỘC ĐINH

Gia tộc nhà họ Cố, truyền thừa đơn hệ suốt tám đời, vừa công bố một thông báo tuyển dụng:   【 Tuyển con dâu với mức giá cao. Sinh con trai thưởng 30 triệu, sinh con gái thưởng 20 triệu.   Cô chỉ cần sinh, nhà họ Cố lo được hết! 】   Tôi thầm vui mừng trong lòng, cơ hội phát tài đến rồi!   Lần sinh đầu, tôi đẻ ba đứa con trai, Cố phu nhân mở tiệc đãi cả thành phố, cười đến mức không thấy mắt đâu.   Lần hai sinh bốn đứa – hai trai hai gái – bà vẫn mỉm cười nhẹ, quan tâm nhẹ nhàng.   Lần ba lại là ba bé trai nữa, bà hoàn toàn không cười nổi.   Từ đó gặp ai cũng than: “Sao tôi còn chưa ch ế t !”

2030
7 chương
PHONG LAI KINH DẠ
Hoàn thành

PHONG LAI KINH DẠ

GIỚI THIỆU:   Ta tên là Chu Diệu Phong.   Ca ca của ta làm đại quan ở kinh thành, mẫu thân liền tất bật đưa ta lên kinh, định nhờ ca ca chọn cho ta một mối hôn sự tốt.   Không ngờ ca ca chưa kịp chọn rể thì đã đưa về nhà một tiểu lang quân trẻ tuổi, bảo rằng hắn sẽ làm tế tử (con rể ở rể).   Tiểu lang quân ấy ở bên ta ba năm.   Bỗng một ngày, thiên tử hạ chỉ triệu hắn hồi kinh, sắc phong làm Thân vương.   Khi ấy, ta ngày càng lớn, mẫu thân lại sốt ruột định gả ta cho con trai nhà tú tài trong trấn.   Không ngờ ngay hôm định thân, tiểu lang quân ấy mang theo nụ cười lạnh bước vào cửa:   “Tìm tân lang cũng được. Nhưng để ta làm lớn, hắn làm nhỏ.”

14422
10 chương
DẠY KÈM MIỄN PHÍ CON HÀNG XÓM, TÔI BỊ HỌ KIỆN LÊN SỞ GIÁO DỤC
Hoàn thành

DẠY KÈM MIỄN PHÍ CON HÀNG XÓM, TÔI BỊ HỌ KIỆN LÊN SỞ GIÁO DỤC

Tôi đã dạy kèm toán miễn phí cho con trai nhà hàng xóm suốt một năm trời.   Hôm nay, người hàng xóm ấy lại bất ngờ cầm bài thi của con đến tận cửa nhà tôi để "hỏi tội".   “Vì sao kỳ thi giữa kỳ lần này, con trai tôi lại thua con gái chị đúng một điểm?!”   “Con tôi nói có một câu hỏi cô không giảng qua, nhưng con gái cô lại làm đúng. Cô dám nói là cô không thiên vị à?”   Tôi vừa sốc vừa cạn lời.   Suốt một năm nay, tối nào tôi cũng kiên trì dạy cả hai đứa, kể cả kỳ nghỉ đông hè đi du lịch cũng tranh thủ dạy cậu bé online.A   Thành tích toán của cậu ta từ mức trung bình của lớp đã vươn lên top 3.   Thế mà giờ đây, chỉ vì con tôi hơn con cô ấy một điểm, cô ta lại chạy đến nhà mắng tôi thiên vị?   Tôi cười tức giận.   “Từ nay về sau, nhà tôi không chào đón cô và con trai cô nữa. Nếu cô không thiên vị, thì tự mình kèm con đi.”   Không ngờ tôi nói nghiêm túc thì cô ta lại quay đầu đi tố cáo tôi lên Sở Giáo Dục, nói tôi – một giáo viên biên chế – nhận hối lộ để dạy thêm trái phép.

4073
9 chương
Bát Bún Ốc Bở Làm Sập Phòng Ảnh Đế
Hoàn thành

Bát Bún Ốc Bở Làm Sập Phòng Ảnh Đế

Hôm Giang Lâm dính bê bối, tôi đang ở nhà nấu bún ốc cay. Mùi măng chua vừa mới kịp lan khắp phòng khách thì điện thoại nổ tung. Không đùa đâu. Nó thật sự rung “ong —— ong —— ong ——” như thể tận thế tới nơi, điên cuồng đến mức trượt khỏi bàn trà, rơi lăn lóc sát mép thảm, suýt nữa thì chổng vó xuống đất. Tôi một tay hớt bún, một tay quýnh quáng với lấy điện thoại. Tên nhỏ bạn thân Tô Hòa nhấp nháy liên tục trên màn hình, phía sau là cả chục tin nhắn WeChat chưa đọc, toàn kiểu hét vào mặt người ta: 【Vân Vân!!!!!! Mau lên hot search!!!!!! 】 【Lớn chuyện rồi!!!!!! Giang Lâm nhà cậu bị lộ ảnh rồi!!!!!! 】 【Vào livestream đi!! Livestream show tạp kỹ của Giang Lâm!! Có chuyện rồi!!!” Nước lèo bắn lên mu bàn tay, nóng bỏng tới mức tôi rùng mình. Tim đập thình một cái. Giang Lâm? Gặp chuyện? Hai từ này đặt cạnh nhau nghe cứ sai sai, kiểu như mặt trời mọc từ hướng tây. Giang Lâm là ai? Là “con cưng quốc dân” của showbiz, là chuẩn mực đạo đức, là hình mẫu vàng mười điểm không có nhưng. Mười năm debut không dính một vết nhơ, không scandal, không tin đồn, giải thưởng đầy nhà. Fan trải dài ba thế hệ, độ phủ sóng đủ để lấp đầy Thái Bình Dương. Gặp bê bối? Gặp cái nỗi gì? Phòng nhà người ta xây bằng bê tông cốt thép, mặc giáp kim cương từ đầu tới chân, tưởng không gì xuyên thủng nổi cơ mà?

1389
7 chương
Tôi Không Còn Là Vợ Anh
Hoàn thành

Tôi Không Còn Là Vợ Anh

Chiều thứ bảy, một tuần sau ly hôn, tôi nhận được cuộc gọi từ bệnh viện. Giọng nữ ở đầu dây, đanh gọn, có chút vội vàng xen lẫn lo lắng cố kìm nén: “Chị là Trần An phải không ạ? Anh Hoàng Minh – chồng chị – vừa gặp tai nạn nghiêm trọng trên đường vành đai 3. Hiện anh ấy đang cấp cứu trong tình trạng nguy kịch. Mong chị đến bệnh viện ngay.” Tôi đứng lặng trong căn hộ vừa mới thuê hôm kia, trong mũi vẫn còn mùi sơn và mùi gỗ mới. Ánh nắng rọi qua cửa kính lớn làm tôi nheo mắt. Chồng? Tôi nhìn xuống chiếc túi đang cầm trên tay. Cuốn giấy ly hôn mới toanh, chữ “XÁC NHẬN LY HÔN” in mực đỏ rõ ràng, cứng ngắc. Tôi đưa điện thoại lên tai, giọng điềm tĩnh đến lạ: “Có lẽ cô nhầm rồi. Chúng tôi đã không còn là vợ chồng. Ly hôn từ tuần trước.” Đầu dây bên kia thoáng im lặng, rồi lại vang lên tiếng lật hồ sơ: “À… tôi xin lỗi. Nhưng trong mục người liên hệ khẩn cấp vẫn để tên chị. Với lại… trong lúc mê man, anh ấy cứ gọi một cái tên: ‘An ơi…’” Tim tôi thắt lại. Dù vậy, chỉ vài giây sau, lý trí đã kịp dựng lên lớp băng lạnh như thường lệ. Hoàng Minh, anh còn muốn gì nữa? Hôn nhân của chúng tôi không tan vì phản bội, không đổ vỡ vì cãi vã ầm ĩ. Nó chết dần chết mòn… vì im lặng. Tôi từng nghĩ chỉ cần yêu đủ nhiều thì sẽ giữ được người. Tôi từng tin, chỉ cần nhẫn nhịn và hy sinh, thì sẽ đổi lại bình yên và thấu hiểu. Nhưng anh thì không. Anh là Hoàng Minh – giám đốc trẻ của một công ty lớn, có học thức, có tiền, có tham vọng. Tôi là Trần An – một giáo viên dạy Văn, bình thường, giản dị, sống vì tình cảm nhiều hơn lý trí. Hồi mới cưới, tôi ngây ngô tin rằng, nếu tôi đủ tốt thì anh sẽ mãi yêu tôi. Ban đầu, anh cũng dịu dàng, cũng quan tâm, cũng biết lắng nghe. Nhưng rồi anh bắt đầu bận, bắt đầu xa, bắt đầu không còn về ăn cơm tối. Tôi nấu xong, đợi nguội, rồi lại hâm. Đến lần thứ ba, anh nhắn một câu “anh ăn rồi” khiến tôi bật khóc. Sinh nhật tôi – anh quên. Kỷ niệm cưới – anh đi công tác. Tôi từng hỏi anh, từng nói thẳng, từng im lặng. Và đáp lại, chỉ là cái thở dài mệt mỏi: “Em đừng trẻ con nữa. Anh áp lực lắm rồi.” Rồi anh không còn giải thích gì nữa, chỉ để mặc tôi bên một mình, lặng lẽ. Tôi đã cố. Cố đến khi tim mình kiệt sức. Và rồi, một tối, chiếc điện thoại phụ anh để quên rung lên không ngớt. Trên màn hình là tên người phụ nữ tôi từng nghe qua trong các câu chuyện cũ — Hằng, người yêu cũ đại học. Tin nhắn của họ chẳng có gì trơ trẽn, nhưng từng câu chữ đầy thân mật và xa lạ với tôi. Tôi in lại toàn bộ, để trên bàn anh. Tối đó, anh về, nhìn thấy, im lặng rất lâu. Không giải thích. Không xin lỗi. Cũng không níu kéo. Chỉ ngồi xuống, nhìn tôi, rồi nói: “Mình làm lại giấy tờ đi. Để em không phải chịu thêm gì nữa.” Tôi gật đầu. Không nước mắt. Không ồn ào. Một cái gật đầu cho đoạn kết. Anh ký đơn nhanh như ký một hợp đồng. Tôi nhìn anh, hỏi lần cuối: “Anh chắc chứ?” Anh chỉ đáp: “Em rồi sẽ sống tốt hơn, không cần phải chịu đựng thêm nữa.” Vậy là kết thúc. Tôi rời khỏi ngôi nhà từng mơ là tổ ấm, dọn về căn hộ nhỏ thuê tạm, tự nhủ sẽ bắt đầu lại. Tôi tưởng mọi thứ đã khép lại. Nhưng hôm nay, anh nằm giữa ranh giới sống – chết, lại gọi tên tôi. Tôi nhìn màn hình điện thoại vẫn sáng, dòng địa chỉ bệnh viện còn ở đó. Trái tim tôi như có ai vừa khẽ bóp một cái. Tôi nên đến không? Anh có người mới rồi. Tôi chỉ là người cũ. Chúng tôi đã là người dưng. Lý trí tôi gào thét quay lưng lại với cuộc gọi đó. Nhưng cảm xúc, những mảnh vụn tình yêu và sự quan tâm còn sót lại, vẫn đang kéo tôi về phía anh. Liệu đây có phải là một cái bẫy cảm xúc khác của anh, hay thực sự có điều gì đó tôi chưa từng biết? Tôi đứng đó, giữa căn phòng trống rỗng và những mâu thuẫn nội tâm, cảm thấy mình đang bị xé toạc. Cảm giác bị bỏ rơi, bị lãng quên trong chính cuộc hôn nhân của mình, vẫn còn hằn sâu. Anh từng là cả thế giới của tôi, nhưng giờ đây, anh chỉ là một cái tên, một kỷ niệm đau buồn. Tôi tự hỏi, vì sao anh lại gọi tên tôi? Phải chăng anh đang hối hận? Hay chỉ là một phản xạ vô thức của người cận kề cái chết? Tôi đã xây dựng lại cuộc sống của mình một cách khó khăn. Đã tập quen với sự cô đơn, với việc tự mình đối mặt với mọi thứ. Giờ đây, một cuộc điện thoại, một cái tên, lại có thể dễ dàng lay chuyển tôi đến vậy sao? Tôi siết chặt chiếc điện thoại. Bệnh viện cách đây không xa, nhưng quãng đường đó dường như là cả một chặng đường dài vượt qua quá khứ. Tôi hít một hơi thật sâu. Quyết định này không chỉ là về Hoàng Minh, mà còn về chính tôi. Về việc tôi có còn để quá khứ đeo bám, hay sẽ dứt khoát bước đi trên con đường mới? Cuối cùng, tôi cầm chìa khóa, mở cửa và bước ra ngoài. Đôi chân tôi tự động hướng về phía bệnh viện, như thể có một lực vô hình đang kéo tôi đi. Tôi không chắc mình sẽ làm gì khi đến đó, nhưng tôi biết, mình phải đến. Khi tôi đến bệnh viện, không khí ngột ngạt bao trùm cả sảnh chờ. Tiếng bước chân vội vã, tiếng thông báo y tế vang vọng, và mùi thuốc sát trùng hăng nồng làm tôi thấy ngộp thở. Tôi tiến đến quầy tiếp tân, giọng nói còn chút run rẩy: “Tôi là Trần An. Tôi muốn hỏi về bệnh nhân Hoàng Minh vừa được đưa vào cấp cứu.” Cô y tá trực ca nhìn tôi với ánh mắt dò xét, rồi gõ gõ bàn phím. “Hoàng Minh… À, anh ấy đang ở phòng hồi sức cấp cứu. Tình trạng rất nguy kịch. Hiện tại không ai được phép vào thăm.” Tim tôi lại thắt lại. Nguy kịch. Từ này vang vọng trong đầu tôi, nặng trĩu. Tôi nhìn quanh, cố gắng tìm kiếm một gương mặt quen thuộc. Có lẽ gia đình anh đã đến rồi? Hay… cô Hằng kia? Đúng lúc đó, một phụ nữ trẻ, ăn mặc chỉnh tề, khuôn mặt tiều tụy vì lo lắng, bước vội từ cuối hành lang tới. Cô ấy không ai khác chính là Hằng. Ánh mắt cô ấy lướt qua tôi, rồi dừng lại, đầy vẻ ngạc nhiên và khó hiểu. Tôi cũng nhìn thẳng vào cô ấy, không khí giữa hai chúng tôi bỗng chốc trở nên đặc quánh. “Chị… chị Trần An?” Hằng lên tiếng, giọng run rẩy, như không thể tin vào mắt mình. Tôi gật đầu, giữ vẻ mặt bình thản nhất có thể. “Cô Hằng. Lâu rồi không gặp.” Chỉ một tuần trước, tôi là vợ anh. Giờ tôi là người cũ. Còn Hằng, có lẽ cô ấy là người mới. Sự xuất hiện của Hằng tại bệnh viện, ngay lúc này, lại củng cố thêm những nghi ngờ và tổn thương cũ trong tôi. Nhưng tôi chưa kịp nói thêm lời nào, thì một giọng nói khác, trầm tĩnh và đầy quyền lực, vang lên từ phía sau Hằng. “An? Con đến rồi à?” Tôi quay phắt lại. Đứng đó là bà Ngọc, mẹ của Hoàng Minh, với ánh mắt sưng húp và đôi môi run rẩy. Bà bước đến, nắm lấy tay tôi, xiết chặt, như thể tôi là chỗ dựa duy nhất của bà lúc này. “Thằng Minh nó… nó bị nặng lắm con ơi. Con ở đây với mẹ nhé. Mẹ… mẹ sợ quá.” Tôi nhìn bà Ngọc, rồi nhìn sang Hằng, người đang đứng cạnh bà với vẻ mặt bối rối. Một cảm giác khó tả dấy lên trong lòng tôi. Mẹ chồng cũ, người luôn yêu thương tôi như con gái, đang cầu xin tôi ở lại. Và Hằng, người tôi từng nghĩ là nguyên nhân của mọi đau khổ, lại đang đứng đó, im lặng quan sát. “Con… con sẽ ở lại, thưa mẹ.” Tôi đáp, giọng khô khốc. Tôi không thể bỏ mặc bà Ngọc trong lúc này. Dù đã ly hôn, tình cảm tôi dành cho bà vẫn còn vẹn nguyên. Bà Ngọc ôm chầm lấy tôi, những giọt nước mắt nóng hổi thấm ướt vai áo tôi. Hằng khẽ lùi lại một bước, ánh mắt lướt qua tôi rồi lại nhìn về phía cửa phòng cấp cứu, gương mặt lộ rõ vẻ phức tạp. Tiếng bước chân vội vã của một bác sĩ cắt ngang bầu không khí nặng nề. Ông ấy tiến lại gần, vẻ mặt căng thẳng. “Người nhà bệnh nhân Hoàng Minh đâu ạ?” Bà Ngọc buông tôi ra, gương mặt tái mét. “Dạ, là chúng tôi. Bác sĩ, con trai tôi thế nào rồi?” Bác sĩ nhìn chúng tôi, ánh mắt dừng lại ở tôi lâu hơn một chút, rồi khẽ thở dài. “Chúng tôi đã cố gắng hết sức. Anh ấy đã qua cơn nguy kịch nhưng… vẫn chưa tỉnh lại. Vấn đề là, chúng tôi phát hiện ra trong hồ sơ bệnh án cũ của anh ấy có một căn bệnh…” Ông ấy dừng lại, ánh mắt đầy ẩn ý, khiến trái tim tôi hẫng đi một nhịp. Bệnh án cũ? Căn bệnh gì? Hoàng Minh chưa từng nói với tôi bất cứ điều gì về việc anh ấy có bệnh. Tôi nhìn chằm chằm vào bác sĩ, những câu hỏi nghẹn ứ trong cổ họng. Một cảm giác bất an dâng trào, lớn hơn cả nỗi đau ly hôn. Phải chăng… có một bí mật nào đó mà anh đã giấu tôi suốt bao năm qua?

4890
10 chương
TRỌNG SINH THOÁT KHỎI CẠM BẪY CỦA GIA ĐÌNH CHỒNG
Hoàn thành

TRỌNG SINH THOÁT KHỎI CẠM BẪY CỦA GIA ĐÌNH CHỒNG

Em chồng tôi nói muốn khởi nghiệp, phát triển một nền tảng mạng xã hội trong vũ trụ ảo.   Bố mẹ chồng quyết định đem toàn bộ ba triệu tiền đền bù giải tỏa đưa cho cậu ta làm vốn khởi nghiệp.   Tôi lên tiếng can ngăn rằng trong số tiền đó có phần của tôi thì cả nhà liền mắng tôi là hòn đá cản đường, tầm nhìn thiển cận.   Cao Viễn là chồng tôi lên tiếng khuyên nhủ:   “Người một nhà thì đừng tính toán chi li, tiền đưa cho Tiểu Phi, sau này nó thành công chúng ta cũng sẽ được thơm lây.”   Tôi vẫn kiên quyết không đồng ý.   Chẳng bao lâu sau, tôi bắt đầu bị rụng tóc, buồn nôn không rõ nguyên nhân.   Khi đi khám, kết quả chẩn đoán là: ngộ độc thallium mãn tính.   Tôi cầm bảng xét nghiệm chất vấn mẹ chồng, không ngờ bà lại bình thản thừa nhận:   “Cô làm chậm trễ tiền đồ của con trai tôi thì đáng chết.”   Tôi vùng vẫy tìm cách kêu cứu, nhưng Cao Viễn giật lấy điện thoại của tôi, lạnh lùng khóa trái cửa:   “Tô Tình, đừng trách anh.”   “Chỉ cần Tiểu Phi thành công, nhà ta chắc chắn sẽ đổi đời. Sự hy sinh của em là xứng đáng.”   Khoảnh khắc ý thức mờ dần, tôi thấy tin nhắn của em chồng gửi tới:   “Anh à, nhà đầu tư nói chúng ta sắp thành công rồi, chị dâu chết đúng lúc lắm.”   Lúc mở mắt ra lần nữa, tôi phát hiện mình đã quay về ngày hôm đó.    Ngày mà giám đốc ban giải tỏa đến nhà, bàn bạc thỏa thuận cuối cùng.   Cả gia đình chồng lại một lần nữa cố thuyết phục tôi đưa tiền.   Tôi mỉm cười:   “Được thôi.”   …

4142
6 chương
Thái Tử Phi Mười Tuổi !!?
Hoàn thành

Thái Tử Phi Mười Tuổi !!?

Phụ thân ta là đại gian thần, quyền khuynh triều dã. Ông phò trợ tân đế khởi nghĩa đăng cơ, đổi lại, tân đế hứa gả ta làm Thái tử phi. Trong Đông Cung chỉ có một mình Lục Lương Đệ, là thê tử dân gian của Thái tử. Đêm tân hôn, nàng viện cớ đau bụng, gọi Thái tử rời đi. Ta một mình sợ hãi, nửa đêm ôm gối bò lên giường, nằm chen giữa hai người họ. Lục Lương Đệ giận dữ, mắng chửi ầm ĩ, nhưng khi nhìn thấy ta thì bỗng nghẹn lời, không thốt nổi một câu. “Sao không ai nói với ta rằng Thái tử phi chỉ mới có mười tuổi…”

1931
7 chương