Thông tin truyện: ĐÀO SÁT
Tiêu đềĐÀO SÁT
Mô tảTiểu thư dạy ta đọc sách viết chữ, dạy ta cách làm người, cách đối nhân xử thế.   Khi gã thanh mai trúc mã từng ruồng bỏ ta lại quay về tìm ta, tiểu thư nói:   “Tiểu Đào Nhi, nếu ngươi bỏ đi, những bộ y phục ta không mặc, mấy cái bánh ngọt ta không ăn, ngân lượng ta không xài tới… chẳng phải sẽ rơi vào tay kẻ khác sao?”   Ta ôm lấy chân tiểu thư, trịnh trọng thề rằng:   “Tiểu Đào Nhi thề chết cũng sẽ theo tiểu thư!”   Thế nhưng, một vị tiểu thư tốt đến vậy… lại đem lòng yêu phải một kẻ phụ bạc.   Đến ngày thứ ba sau khi tiểu thư qua đời, hắn đã rước Liễu di nương vào phủ.   Lúc ấy, ta chợt nhận ra — có lẽ cái chết của tiểu thư, căn bản không phải chuyện ngoài ý muốn.   Vậy nên, khi Liễu di nương bước ra lập quy củ, người đầu tiên quỳ xuống tỏ lòng trung thành, chính là ta.   Nàng ta vỗ tay cười lớn:   “Ngươi quả là một con chó ngoan.”   Phải, ta là chó ngoan.   Chó ngoan nên biết bảo vệ chủ tử, cũng biết cắn chết người đã hại chủ tử của ta. ...
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem11,726
Số chương9
Thể loạiCổ Đại, Nữ Cường, Vả Mặt, HE, Trả Thù

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 1Chương 124/7/20254340
Chương 2Chương 224/7/20251,4470
Chương 3Chương 324/7/20251,4900
Chương 4Chương 424/7/20251,4580
Chương 5Chương 524/7/20251,4610
Chương 6Chương 624/7/20251,3910
Chương 7Chương 724/7/20251,3790
Chương 8Chương 824/7/20251,2420
Chương 9Chương 924/7/20251,4050
ĐÀO SÁT

ĐÀO SÁT

ĐÀO SÁT
11726
Lượt xem
9
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
07:39 24/07/2025

Mô tả

Tiểu thư dạy ta đọc sách viết chữ, dạy ta cách làm người, cách đối nhân xử thế.

Khi gã thanh mai trúc mã từng ruồng bỏ ta lại quay về tìm ta, tiểu thư nói:

“Tiểu Đào Nhi, nếu ngươi bỏ đi, những bộ y phục ta không mặc, mấy cái bánh ngọt ta không ăn, ngân lượng ta không xài tới… chẳng phải sẽ rơi vào tay kẻ khác sao?”

Ta ôm lấy chân tiểu thư, trịnh trọng thề rằng:

“Tiểu Đào Nhi thề chết cũng sẽ theo tiểu thư!”

Thế nhưng, một vị tiểu thư tốt đến vậy… lại đem lòng yêu phải một kẻ phụ bạc.

Đến ngày thứ ba sau khi tiểu thư qua đời, hắn đã rước Liễu di nương vào phủ.

Lúc ấy, ta chợt nhận ra — có lẽ cái chết của tiểu thư, căn bản không phải chuyện ngoài ý muốn.

Vậy nên, khi Liễu di nương bước ra lập quy củ, người đầu tiên quỳ xuống tỏ lòng trung thành, chính là ta.

Nàng ta vỗ tay cười lớn:

“Ngươi quả là một con chó ngoan.”

Phải, ta là chó ngoan.

Chó ngoan nên biết bảo vệ chủ tử, cũng biết cắn chết người đã hại chủ tử của ta.

...