Thông tin truyện: Đừng Lên Tiếng! Có Người Trong Ký Túc Xá
Tiêu đềĐừng Lên Tiếng! Có Người Trong Ký Túc Xá
Mô tảĐã hai giờ sáng, tôi vẫn đang nằm vắt chéo chân trên giường lướt điện thoại. Wechat đột nhiên hiện lên thông báo tin nhắn. [Chị Quyên đừng lên tiếng, em thấy có người đứng trước giường chị.] Là của Linh Tử gửi tới. Bàn tay đang cầm điện thoại của tôi chợt khựng lại, tôi chậm rãi nhìn ra ngoài giường. Trước mặt bị rèm giường màu đen che kín, căn bản không nhìn thấy bên ngoài có thứ gì. Tôi bật cười, con bé Linh Tử này chắc lại xem phim kinh dị gì đó xong đi hù dọa mọi người. [Đừng đùa nữa, lại hợp tác với Tiểu Lê dọa chị đây hả? ] [Mày chỉ muốn chị mở rèm rồi làm gì đó để hù chị thôi đúng không? ] Linh Tử: [Không phải! Chị Quyên! Chị phải nghe em!] Tôi kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của con bé. Tiếp theo em ấy gửi cho tôi một tin nhắn riêng. Linh Tử: [Chị Quyên! Em thực sự không đùa đâu!!!] Linh Tử: [Có một người đang đứng ở đầu giường của chị!] Linh Tử: [Cô ta quay lưng về phía em nên em không nhìn rõ mặt.] Giọng điệu này không giống như đang nói đùa, trong lòng tôi chợt có chút thấp thỏm. Con bé lại gửi một tin nhắn khác. Linh Tử: [Cô ta đang vén rèm của chị!!!] Tôi ngẩng đầu lên và bắt gặp một đôi mắt nhìn thẳng. Tim tôi lỡ nhịp, giọng nói chợt khàn đi, chỉ biết kinh hãi nhìn cô ta. "Ahhh!!!" Linh Tử hét lên. Người ở đầu giường lắc lắc cổ nhìn về phía Linh Tử đang thét chói tai, cười lớn rồi lại vặn cổ trở về, thấp giọng nói một câu: "Tới chị rồi, chị Quyên.” Sau đó, đầu cô ta đột nhiên đứt lìa, rơi xuống đất, máu bắn tung tóe lên người tôi. Tiếng hét bị mắc kẹt trong cổ họng cuối cùng cũng được giải phóng. "Ah!!!!!!" Toàn bộ đèn kích hoạt bằng giọng nói ở hành lang đồng loạt bật sáng. "Ahhh!!!" Linh Tử cũng hét lên. Tiếng chửi bới từ phòng bên cạnh truyền đến: "Đêm khuya hét cái con mẹ nhà chúng mày!” Giọng nói của người này đã giúp tôi tỉnh táo trở lại, tôi run rẩy bấm số gọi cho cảnh sát, rồi ngồi phịch xuống giường nhìn thẳng vào t.h.i t.h.ể không đầu nằm trên mặt đất.
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem1,969
Số chương10
Thể loạiĐô Thị, Hiện Đại, Khoa Huyễn, Không CP, Kinh Dị, Linh Dị, Tương Lai

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 1Chương 117/4/20252450
Chương 2Chương 217/4/20252060
Chương 3Chương 317/4/20251990
Chương 4Chương 417/4/20251940
Chương 5Chương 517/4/20251840
Chương 6Chương 617/4/20251840
Chương 7Chương 717/4/20251800
Chương 8Chương 817/4/20251790
Chương 9Chương 917/4/20251970
Chương 10Chương 1017/4/20251740
Đừng Lên Tiếng! Có Người Trong Ký Túc Xá

Đừng Lên Tiếng! Có Người Trong Ký Túc Xá

Đừng Lên Tiếng! Có Người Trong Ký Túc Xá
1969
Lượt xem
10
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
15:17 14/07/2023

Mô tả

Đã hai giờ sáng, tôi vẫn đang nằm vắt chéo chân trên giường lướt điện thoại.

Wechat đột nhiên hiện lên thông báo tin nhắn.

[Chị Quyên đừng lên tiếng, em thấy có người đứng trước giường chị.]

Là của Linh Tử gửi tới.

Bàn tay đang cầm điện thoại của tôi chợt khựng lại, tôi chậm rãi nhìn ra ngoài giường.

Trước mặt bị rèm giường màu đen che kín, căn bản không nhìn thấy bên ngoài có thứ gì.

Tôi bật cười, con bé Linh Tử này chắc lại xem phim kinh dị gì đó xong đi hù dọa mọi người.

[Đừng đùa nữa, lại hợp tác với Tiểu Lê dọa chị đây hả? ]

[Mày chỉ muốn chị mở rèm rồi làm gì đó để hù chị thôi đúng không? ]

Linh Tử: [Không phải! Chị Quyên! Chị phải nghe em!]

Tôi kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của con bé.

Tiếp theo em ấy gửi cho tôi một tin nhắn riêng.

Linh Tử: [Chị Quyên! Em thực sự không đùa đâu!!!]

Linh Tử: [Có một người đang đứng ở đầu giường của chị!]

Linh Tử: [Cô ta quay lưng về phía em nên em không nhìn rõ mặt.]

Giọng điệu này không giống như đang nói đùa, trong lòng tôi chợt có chút thấp thỏm.

Con bé lại gửi một tin nhắn khác.

Linh Tử: [Cô ta đang vén rèm của chị!!!]

Tôi ngẩng đầu lên và bắt gặp một đôi mắt nhìn thẳng.

Tim tôi lỡ nhịp, giọng nói chợt khàn đi, chỉ biết kinh hãi nhìn cô ta.

"Ahhh!!!" Linh Tử hét lên.

Người ở đầu giường lắc lắc cổ nhìn về phía Linh Tử đang thét chói tai, cười lớn rồi lại vặn cổ trở về, thấp giọng nói một câu: "Tới chị rồi, chị Quyên.”

Sau đó, đầu cô ta đột nhiên đứt lìa, rơi xuống đất, máu bắn tung tóe lên người tôi.

Tiếng hét bị mắc kẹt trong cổ họng cuối cùng cũng được giải phóng.

"Ah!!!!!!"

Toàn bộ đèn kích hoạt bằng giọng nói ở hành lang đồng loạt bật sáng.

"Ahhh!!!" Linh Tử cũng hét lên.

Tiếng chửi bới từ phòng bên cạnh truyền đến: "Đêm khuya hét cái con mẹ nhà chúng mày!”

Giọng nói của người này đã giúp tôi tỉnh táo trở lại, tôi run rẩy bấm số gọi cho cảnh sát, rồi ngồi phịch xuống giường nhìn thẳng vào t.h.i t.h.ể không đầu nằm trên mặt đất.