Tiêu đề | Giữ mạng cho tình nhân |
---|---|
Mô tả | Ngày xem buổi phỏng vấn của Trần Quang Hạo, tôi đặt lá đơn ly hôn lên bàn, rồi dọn khỏi căn nhà trống hoác mà mình đã đơn độc giữ suốt ba năm. Trong buổi phỏng vấn, anh nói rằng điều khiến anh cả đời không hối tiếc là lúc đứng giữa ranh giới sống chết, anh đã bảo vệ được người anh trân trọng nhất. Người đó không phải tôi, mà là “người trong mộng” của anh – Lâm Khánh Vy. Hai ngày sau, khi tiễn đội y tế lên đường cứu trợ vùng động đất ở thị trấn Kỳ An, vẫn vị MC ấy hỏi tôi một câu y hệt: “Bác sĩ Minh, là một bác sĩ ngoại khoa, điều khiến cô cảm thấy không hối tiếc là gì?” Tôi nhìn về phía Trần Quang Hạo, chỉ cách vài bước. “Tôi biết rõ chồng mình bị thương vì bảo vệ tình nhân của anh ta, nhưng tôi vẫn dốc sức cứu sống anh ta.” Trong video, Trần Quang Hạo – vừa nhận giải doanh nhân xuất sắc – phong độ vẫn như xưa. Dù ngồi trên xe lăn, anh vẫn toát lên vẻ lịch lãm và cao quý. Trên màn hình, bình luận ào ạt: 【Lấy chồng nhất định phải lấy Trần Quang Hạo!】 Tôi chỉ cười. Hôn nhân đúng là như uống nước, nóng hay lạnh chỉ người trong cuộc mới hiểu. Khi MC hỏi: “Anh có thể kể một việc mà anh tự hào nhất trong đời không?” Câu hỏi tưởng chừng nhẹ tênh lại khiến anh im lặng khá lâu, rồi chỉ vào chân phải tàn phế. “Điều khiến tôi không hối tiếc là trong thời khắc sinh tử, tôi đã bảo vệ được người mình yêu quý nhất.” MC reo lên: “Là vợ anh sao?” Anh chỉ mỉm cười, không trả lời. Bình luận lại nổ tung: 【Nam chính ngoài đời thật!】 【Thà mất một chân còn hơn để người mình yêu bị thương!】 Chỉ có tôi biết, người anh liều mạng bảo vệ không phải tôi, mà là Lâm Khánh Vy – người từng biến mất không lời, rồi quay về ba năm trước. Tắt video, tôi ngồi im trong bóng tối hai tiếng đồng hồ. Gọi cho anh, không ai nghe. Khi gọi cho trợ lý Nam, anh ta vẫn giọng dửng dưng: “Phu nhân, sếp đang họp, cô cần để tôi chuyển lời lại không?” Tôi khẽ thở dài: “Không cần, chỉ nhắn anh ấy đơn ly hôn tôi để trong thư phòng, bảo ký sớm.” Về đến căn hộ mới, vừa tắm xong đã thấy bốn cuộc gọi nhỡ từ anh. “Minh Thư? Em đi đâu rồi? Sao không ở nhà?” “Tôi dọn về căn hộ. Trợ lý Nam không nói với anh sao?” Im lặng vài giây, anh nói: “Minh Thư, chân anh đau.” Tôi lạnh giọng: “Vậy thì liên quan gì đến tôi?” “Minh Thư, em là vợ anh…” Tôi bật cười: “Tuần trước khám sức khỏe, kết quả mục phụ khoa cho thấy, tôi vẫn còn nguyên vẹn.” Lần đầu tiên, tôi chủ động cúp máy và chặn số anh. Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, lạnh buốt. Cái chân vì Lâm Khánh Vy mà anh mất cảm giác, giờ chắc tê buốt đến tận xương. Ngày trước, tôi vẫn chuẩn bị sẵn thuốc ngâm chân, giữ nóng để anh giảm đau, nhưng mười lần thì chín lần anh từ chối. Anh từng bảo: “Đừng làm mấy việc thừa.” Tối nay anh lại yếu mềm, chỉ vì tôi đòi ly hôn. Đồng ý cưới tôi là anh. Bỏ mặc tôi trong căn nhà suốt ba năm là anh. Ngoại tình, mất một chân, vẫn là anh. Anh lấy tư cách gì, sau khi khoe khoang mối tình sống chết với Lâm Khánh Vy, lại quay về bảo tôi: “Em là vợ anh”? Không ngoài dự đoán, đêm đó tôi lại gặp ác mộng. Thành phố rung chuyển, tiếng la hét, bàn mổ đầy máu, những cơ thể đang hấp hối… Đã 72 giờ từ khi động đất qua đi. Tiểu Hòa, phụ mổ cho tôi, dúi vào miệng tôi một viên sô-cô-la, mắt đỏ hoe. Cô ấy vừa đi ra gọi người, lát sau quay lại với cáng cứu thương. Một nam một nữ ôm chặt lấy nhau. Nhân viên cứu hộ nói: “Lúc động đất xảy ra, anh này đã che chắn cho cô ấy, nâng cả thế giới lên để bảo vệ cô ấy.” Mọi người xung quanh đều xúc động. Còn tôi, chết lặng khi nhìn bàn tay kia – bàn tay đeo chiếc nhẫn cưới giống hệt chiếc tôi đang giữ trên dây chuyền. Dưới váy lụa của cô gái là đôi chân đầy máu thịt của người đàn ông. Xương trắng xuyên qua da, máu chảy đầm đìa. Anh đã giữ suốt 72 giờ để cô gái kia không bị trầy xước. Viên sô-cô-la trong miệng tôi bỗng đắng nghét. Nước mắt cứ thế rơi. Tiểu Hòa nghẹn ngào: “Bác sĩ Minh, cứu anh ấy đi. Nếu anh ấy chết, người yêu anh ấy sẽ đau khổ lắm…” Lâm Khánh Vy có đau khổ hay không tôi không biết. Nhưng với tư cách là vợ anh, tim tôi đã vỡ vụn thành từng mảnh. |
Trạng thái | Hoàn thành |
Tác giả | Đọc Xíu - Admin |
Lượt xem | 1,481 |
Số chương | 10 |
Thể loại | HE, Hiện Đại, Gương Vỡ Không Lành |
Danh sách chương
STT | Tiêu đề | Ngày đăng | Lượt xem | Bình luận |
---|---|---|---|---|
Chương 1 | Chương 1 | 13/8/2025 | 93 | 0 |
Chương 2 | Chương 2 | 13/8/2025 | 221 | 0 |
Chương 3 | Chương 3 | 13/8/2025 | 142 | 0 |
Chương 4 | Chương 4 | 13/8/2025 | 125 | 0 |
Chương 5 | Chương 5 | 13/8/2025 | 130 | 0 |
Chương 6 | Chương 6 | 13/8/2025 | 134 | 0 |
Chương 7 | Chương 7 | 13/8/2025 | 113 | 0 |
Chương 8 | Chương 8 | 13/8/2025 | 175 | 0 |
Chương 9 | Chương 9 | 13/8/2025 | 213 | 0 |
Chương 10 | Chương 10 | 13/8/2025 | 135 | 0 |

Giữ mạng cho tình nhân

Mô tả
Ngày xem buổi phỏng vấn của Trần Quang Hạo, tôi đặt lá đơn ly hôn lên bàn, rồi dọn khỏi căn nhà trống hoác mà mình đã đơn độc giữ suốt ba năm.
Trong buổi phỏng vấn, anh nói rằng điều khiến anh cả đời không hối tiếc là lúc đứng giữa ranh giới sống chết, anh đã bảo vệ được người anh trân trọng nhất.
Người đó không phải tôi, mà là “người trong mộng” của anh – Lâm Khánh Vy.
Hai ngày sau, khi tiễn đội y tế lên đường cứu trợ vùng động đất ở thị trấn Kỳ An, vẫn vị MC ấy hỏi tôi một câu y hệt:
“Bác sĩ Minh, là một bác sĩ ngoại khoa, điều khiến cô cảm thấy không hối tiếc là gì?”
Tôi nhìn về phía Trần Quang Hạo, chỉ cách vài bước.
“Tôi biết rõ chồng mình bị thương vì bảo vệ tình nhân của anh ta, nhưng tôi vẫn dốc sức cứu sống anh ta.”
Trong video, Trần Quang Hạo – vừa nhận giải doanh nhân xuất sắc – phong độ vẫn như xưa.
Dù ngồi trên xe lăn, anh vẫn toát lên vẻ lịch lãm và cao quý.
Trên màn hình, bình luận ào ạt:
【Lấy chồng nhất định phải lấy Trần Quang Hạo!】
Tôi chỉ cười. Hôn nhân đúng là như uống nước, nóng hay lạnh chỉ người trong cuộc mới hiểu.
Khi MC hỏi: “Anh có thể kể một việc mà anh tự hào nhất trong đời không?”
Câu hỏi tưởng chừng nhẹ tênh lại khiến anh im lặng khá lâu, rồi chỉ vào chân phải tàn phế.
“Điều khiến tôi không hối tiếc là trong thời khắc sinh tử, tôi đã bảo vệ được người mình yêu quý nhất.”
MC reo lên: “Là vợ anh sao?”
Anh chỉ mỉm cười, không trả lời. Bình luận lại nổ tung:
【Nam chính ngoài đời thật!】
【Thà mất một chân còn hơn để người mình yêu bị thương!】
Chỉ có tôi biết, người anh liều mạng bảo vệ không phải tôi, mà là Lâm Khánh Vy – người từng biến mất không lời, rồi quay về ba năm trước.
Tắt video, tôi ngồi im trong bóng tối hai tiếng đồng hồ. Gọi cho anh, không ai nghe.
Khi gọi cho trợ lý Nam, anh ta vẫn giọng dửng dưng: “Phu nhân, sếp đang họp, cô cần để tôi chuyển lời lại không?”
Tôi khẽ thở dài: “Không cần, chỉ nhắn anh ấy đơn ly hôn tôi để trong thư phòng, bảo ký sớm.”
Về đến căn hộ mới, vừa tắm xong đã thấy bốn cuộc gọi nhỡ từ anh.
“Minh Thư? Em đi đâu rồi? Sao không ở nhà?”
“Tôi dọn về căn hộ. Trợ lý Nam không nói với anh sao?”
Im lặng vài giây, anh nói: “Minh Thư, chân anh đau.”
Tôi lạnh giọng: “Vậy thì liên quan gì đến tôi?”
“Minh Thư, em là vợ anh…”
Tôi bật cười: “Tuần trước khám sức khỏe, kết quả mục phụ khoa cho thấy, tôi vẫn còn nguyên vẹn.”
Lần đầu tiên, tôi chủ động cúp máy và chặn số anh.
Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, lạnh buốt. Cái chân vì Lâm Khánh Vy mà anh mất cảm giác, giờ chắc tê buốt đến tận xương.
Ngày trước, tôi vẫn chuẩn bị sẵn thuốc ngâm chân, giữ nóng để anh giảm đau, nhưng mười lần thì chín lần anh từ chối. Anh từng bảo: “Đừng làm mấy việc thừa.”
Tối nay anh lại yếu mềm, chỉ vì tôi đòi ly hôn.
Đồng ý cưới tôi là anh. Bỏ mặc tôi trong căn nhà suốt ba năm là anh. Ngoại tình, mất một chân, vẫn là anh.
Anh lấy tư cách gì, sau khi khoe khoang mối tình sống chết với Lâm Khánh Vy, lại quay về bảo tôi: “Em là vợ anh”?
Không ngoài dự đoán, đêm đó tôi lại gặp ác mộng.
Thành phố rung chuyển, tiếng la hét, bàn mổ đầy máu, những cơ thể đang hấp hối…
Đã 72 giờ từ khi động đất qua đi. Tiểu Hòa, phụ mổ cho tôi, dúi vào miệng tôi một viên sô-cô-la, mắt đỏ hoe.
Cô ấy vừa đi ra gọi người, lát sau quay lại với cáng cứu thương.
Một nam một nữ ôm chặt lấy nhau. Nhân viên cứu hộ nói: “Lúc động đất xảy ra, anh này đã che chắn cho cô ấy, nâng cả thế giới lên để bảo vệ cô ấy.”
Mọi người xung quanh đều xúc động.
Còn tôi, chết lặng khi nhìn bàn tay kia – bàn tay đeo chiếc nhẫn cưới giống hệt chiếc tôi đang giữ trên dây chuyền.
Dưới váy lụa của cô gái là đôi chân đầy máu thịt của người đàn ông. Xương trắng xuyên qua da, máu chảy đầm đìa. Anh đã giữ suốt 72 giờ để cô gái kia không bị trầy xước.
Viên sô-cô-la trong miệng tôi bỗng đắng nghét. Nước mắt cứ thế rơi.
Tiểu Hòa nghẹn ngào: “Bác sĩ Minh, cứu anh ấy đi. Nếu anh ấy chết, người yêu anh ấy sẽ đau khổ lắm…”
Lâm Khánh Vy có đau khổ hay không tôi không biết. Nhưng với tư cách là vợ anh, tim tôi đã vỡ vụn thành từng mảnh.