Tiêu đề | Hổ Nhi Nữ |
---|---|
Mô tả | Ta là một cô bé loài người sống giữa bầy yêu quái. Hôm Hạc Đầu Đỏ lão sư giảng bài “Mười chín cách ăn thịt người”, ta đứng bật dậy. “Lão sư, con cũng muốn ăn!” Ông trừng mắt nhìn: “Đồ tham ăn! Không phải đã bảo hôm nay đừng có đến à? Tiết học này con không học được.” Ông thẳng tay đẩy ta ra ngoài, phũ phàng đóng sập cửa. Ta bĩu môi, òa khóc chạy đi tìm cha Hổ để đòi lại công bằng. Cha Hổ đeo dây chuyền vàng to tướng, một cước đá tung cửa hang: “Thứ gì các ngươi có thì nhi nữ ta cũng phải có!” Ta chống nạnh: “Đúng đó! Dựa vào đâu mà không cho con học cách ăn thịt người?” Cha Hổ gật đầu: “Đúng, dựa vào đâu mà không cho… hả? Con học cái gì cơ?” Ta nhìn cha Hổ, nhấn từng chữ: “Học ăn thịt người.” Khí thế của cha Hổ lập tức bay mất. Hạc Đầu Đỏ lão sư nhìn cha Hổ: “Con bé nhà ngươi cũng phải có sao?” Ta níu áo lông của cha Hổ: “Cha Hổ, cha nói gì đi chứ.” Cha Hổ quỳ xụp xuống, dáng vẻ chịu thua. Ta hít mũi, chỉ thẳng vào Hạc lão sư: “Hạc lão sư, đừng có đắc ý. Cha Hổ quỳ thì đã sao? Ta còn có Sói bá, Cáo cô cô, Sư Tử cô cô, Tượng bá…” Cha Hổ vội túm ta xách lên: “Đừng nói nữa. Cha đưa con đi câu cá.” Sau khi ta khóc lóc đủ kiểu, cha mới bảo: “Đồ ngốc, con khác với các yêu quái khác. Yêu quái cũng chia làm ăn cỏ với ăn thịt. Con chính là yêu quái ăn cỏ, không thể ăn thịt.” Ta sững người, nước mắt rơi lã chã: “Hu hu… Con đúng là không phải nhi nữ ruột của cha Hổ. Cha Hổ thì ăn thịt được, sao con lại không?” Cha Hổ quýnh quáng, ném cả cần câu đang cắn mồi, ôm ta vào lòng: “Đừng khóc, Đô Đô. Cha kể con nghe chuyện ‘Rồng sinh chín con, mỗi đứa mỗi khác’ nhé.” Ta đã tin câu chuyện ấy. Năm sau, ta đi đưa tiễn Cáo tam tỷ xuất giá, bị đám yêu quái nơi khác vây lại. Chúng khăng khăng bảo ta là người, nhất định phải ăn ta. Cha Hổ chạy đến, tay đặt lên cổ chúng, hướng nơi ta không nhìn thấy cười nguy hiểm: “Các ngươi nói thử xem, con người trông thế nào?” |
Trạng thái | Hoàn thành |
Tác giả | Đọc Xíu - Admin |
Lượt xem | 231 |
Số chương | 10 |
Thể loại | Cổ Đại, Vô Tri, Hài Hước, Sủng, Chữa Lành, Nhân Thú |
Danh sách chương
STT | Tiêu đề | Ngày đăng | Lượt xem | Bình luận |
---|---|---|---|---|
Chương 1 | chương 1 | 1/9/2025 | 15 | 0 |
Chương 2 | chương 2 + 3 | 1/9/2025 | 33 | 0 |
Chương 3 | chương 4 + 5 | 1/9/2025 | 11 | 0 |
Chương 4 | chương 6 + 7 | 1/9/2025 | 19 | 0 |
Chương 5 | chương 8 + 9 + 10 | 1/9/2025 | 26 | 0 |
Chương 6 | chương 11 + 12 | 1/9/2025 | 29 | 0 |
Chương 7 | chương 13 + 14 + 15 | 1/9/2025 | 16 | 0 |
Chương 8 | chương 16 + 17 + 18 | 1/9/2025 | 16 | 0 |
Chương 9 | chương 19 + 20 + 21 | 1/9/2025 | 29 | 0 |
Chương 10 | chương 22 + 23 + 24 + 25 | 1/9/2025 | 37 | 0 |

Hổ Nhi Nữ
Mô tả
Ta là một cô bé loài người sống giữa bầy yêu quái.
Hôm Hạc Đầu Đỏ lão sư giảng bài “Mười chín cách ăn thịt người”, ta đứng bật dậy.
“Lão sư, con cũng muốn ăn!”
Ông trừng mắt nhìn:
“Đồ tham ăn!
Không phải đã bảo hôm nay đừng có đến à?
Tiết học này con không học được.”
Ông thẳng tay đẩy ta ra ngoài, phũ phàng đóng sập cửa.
Ta bĩu môi, òa khóc chạy đi tìm cha Hổ để đòi lại công bằng.
Cha Hổ đeo dây chuyền vàng to tướng, một cước đá tung cửa hang:
“Thứ gì các ngươi có thì nhi nữ ta cũng phải có!”
Ta chống nạnh:
“Đúng đó!
Dựa vào đâu mà không cho con học cách ăn thịt người?”
Cha Hổ gật đầu:
“Đúng, dựa vào đâu mà không cho… hả?
Con học cái gì cơ?”
Ta nhìn cha Hổ, nhấn từng chữ:
“Học ăn thịt người.”
Khí thế của cha Hổ lập tức bay mất.
Hạc Đầu Đỏ lão sư nhìn cha Hổ:
“Con bé nhà ngươi cũng phải có sao?”
Ta níu áo lông của cha Hổ:
“Cha Hổ, cha nói gì đi chứ.”
Cha Hổ quỳ xụp xuống, dáng vẻ chịu thua.
Ta hít mũi, chỉ thẳng vào Hạc lão sư:
“Hạc lão sư, đừng có đắc ý.
Cha Hổ quỳ thì đã sao?
Ta còn có Sói bá, Cáo cô cô, Sư Tử cô cô, Tượng bá…”
Cha Hổ vội túm ta xách lên:
“Đừng nói nữa. Cha đưa con đi câu cá.”
Sau khi ta khóc lóc đủ kiểu, cha mới bảo:
“Đồ ngốc, con khác với các yêu quái khác.
Yêu quái cũng chia làm ăn cỏ với ăn thịt.
Con chính là yêu quái ăn cỏ, không thể ăn thịt.”
Ta sững người, nước mắt rơi lã chã:
“Hu hu…
Con đúng là không phải nhi nữ ruột của cha Hổ.
Cha Hổ thì ăn thịt được, sao con lại không?”
Cha Hổ quýnh quáng, ném cả cần câu đang cắn mồi, ôm ta vào lòng:
“Đừng khóc, Đô Đô.
Cha kể con nghe chuyện ‘Rồng sinh chín con, mỗi đứa mỗi khác’ nhé.”
Ta đã tin câu chuyện ấy.
Năm sau, ta đi đưa tiễn Cáo tam tỷ xuất giá, bị đám yêu quái nơi khác vây lại.
Chúng khăng khăng bảo ta là người, nhất định phải ăn ta.
Cha Hổ chạy đến, tay đặt lên cổ chúng, hướng nơi ta không nhìn thấy cười nguy hiểm:
“Các ngươi nói thử xem, con người trông thế nào?”