6Kỳ thi tốt nghiệp cấp hai, tôi đứng đầu toàn thành phố.Suốt 16 năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên tôi lấy hết can đảm để mở lời với ba mẹ:Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Ba, mẹ, con muốn học lên cấp ba.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Ba tôi lập tức gạt phăng:“Mày muốn học là được học à? Nhà này lấy đâu ra tiền cho mày học tiếp?!”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi biết trước kết cục của cuộc nói chuyện này, nhưng vẫn không kìm được tủi thân.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Sao lại không có tiền? Gia Bảo ăn gà rán, đi chơi thì có tiền. Gia Bảo làm gì cũng có tiền. Tại sao chỉ riêng con, đến tiền đi học cũng không có?!”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Ba tôi giáng cho tôi một bạt tai như trời giáng:“Đồ con gái vô dụng! Không có thằng nhỏ thì chỉ là của nợ! Mày mà đòi so với Gia Bảo? Mày lấy gì so với nó hả?!”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Nếu không có Gia Bảo, thì cái nhà họ Nam này tuyệt tự tuyệt tông rồi, mày biết không?!”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Mặt tôi bị đánh lệch sang một bên, nước mắt lã chã không ngừng tuôn xuống.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Mẹ tôi không nói gì, lặng lẽ vào bếp nấu cơm.Bà đã mua sẵn sườn vì hôm nay Nam Gia Bảo đòi ăn sườn kho.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nam Gia Bảo không cần làm gì cả, nhưng đã là kẻ chiến thắng.Nó khinh khỉnh nhổ nước bọt vào người tôi, chẳng ai ngăn cản.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Khoảnh khắc ấy, họ đã dập tắt tia hy vọng cuối cùng trong tôi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tương lai của tôi dường như chỉ còn một con đường như họ vạch sẵn.Lấy chồng, sinh con, đổi được càng nhiều sính lễ càng tốt.Rồi giống như mẹ tôi, bị sai khiến cả đời, trở thành cái máy đẻ, sống mòn trong những bữa cơm canh đạm bạc, cuối cùng chấp nhận số phận.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nếu như vậy, tôi thà bỏ học đi làm thuê, rời khỏi nơi này còn hơn.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nhưng… tôi không cam tâm.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi muốn đi học!Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Vết bầm trên mặt không ai bận tâm, đến tận đêm khuya vẫn còn bỏng rát.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi nằm trên giường âm thầm rơi nước mắt, cố không phát ra tiếng, cắn chặt cổ tay để kìm nén nỗi đau.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi không ngờ, cô Lâm – giáo viên chủ nhiệm – lại tìm đến nhà tôi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Cô cầm theo một phong bì, đặt trước mặt ba mẹ tôi:“Trong này là một vạn đồng.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi sững người.Ba mẹ tôi cũng sững người.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Đó là khoản tiền bằng hơn nửa năm lương của họ.Vì thói ăn chơi của Nam Gia Bảo, suốt mấy năm họ chưa từng dành dụm được.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Một lúc lâu sau, mẹ tôi mới lí nhí hỏi:“Cô giáo… đây là?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Cô Lâm mỉm cười, kéo tay tôi:“Nam Trúc đứng đầu kỳ thi tốt nghiệp cấp hai. Đây là học bổng mà trường cấp ba thành phố gửi đến. Họ nói nếu em ấy chịu đi học, thì toàn bộ học phí và lệ phí sẽ được miễn.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi giật mình nhìn cô Lâm.Trước giờ tôi chưa từng nghe nói gì về việc này.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nhưng tôi đâu còn là đứa trẻ ngây thơ nữa.Chỉ một thoáng, tôi đã hiểu ra.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Số tiền ấy… là cô Lâm lấy từ tiền riêng của mình.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Ba tôi nhìn vào phong bì, rồi lại nhìn cô Lâm:“Học mà cũng kiếm ra tiền hả?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Cô Lâm nhẹ nhàng lắc đầu:“Người bình thường thì không, nhưng học giỏi thì được.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Sau này Nam Trúc lên đại học còn có học bổng, trợ cấp. Nhà khó khăn thì có thể vay vốn sinh viên, học xong rồi trả. Những thứ này đều không cần nhà phải lo thêm gì cả. Nam Trúc là một hạt giống tốt, ra trường sẽ có tiền đồ rất rộng mở.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Tôi nghe nói mấy người đang định gả em ấy về quê lấy sính lễ? Cưới về người ta cho được bao nhiêu? Nhưng nếu để Nam Trúc học tiếp, sau này con bé tự kiếm ra bao nhiêu tiền? Tính thử xem, lỗ hay lời?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Giọng cô Lâm nhẹ nhàng, nhưng từng câu từng chữ đều kiên quyết đứng về phía tôi.Tôi chỉ biết nhìn vào bộ quần áo đã sờn cũ của cô, nước mắt tuôn rơi không ngừng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi tiễn cô ra ngoài.Đợi đến khi chắc chắn không ai đi theo, cô len lén đưa tôi một chiếc thẻ ngân hàng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Xin lỗi, cô đã nói dối em. Cô có đọc qua một ít nhật ký của em… chỉ một chút thôi, cô hứa.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Cô thở dài:“Hồi đó… cô cũng vậy, nhà chỉ chịu cho anh trai đi học. Còn cô…”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Cô Lâm…”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Cô nhoẻn miệng cười, đôi mắt cong cong.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Cô cũng chỉ mới ngoài hai mươi tuổi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Nhưng bây giờ, cô muốn làm gì cũng có thể tự quyết. Em chỉ cần học cho tốt. Tiền học đại học của em, cô sẽ lo, cô gửi vào thẻ này cho em, coi như cho em mượn. Sau này phải trả lại, hiểu không?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi muốn đi học đến mức đau đớn.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tay nắm chặt tấm thẻ ngân hàng, tôi vừa khóc vừa gật đầu:“Hiểu rồi ạ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net