Thông tin truyện: Kẻ thù trong chính viện
Tiêu đềKẻ thù trong chính viện
Mô tảĐêm đầu hạ, phủ Tạ gia đèn đuốc sáng trưng. Tạ phủ vốn là danh môn vọng tộc, bao đời trung liệt, nhưng hôm nay, ánh sáng ấy lại giống như ánh sáng của ngọn đèn trước gió, lay lắt, run rẩy, chẳng biết còn duy trì được bao lâu. Trong thư phòng, lão gia Tạ Hạo ngồi nghiêm, tóc đã điểm bạc, đôi mắt thâm sâu. Trước mặt ông, nữ nhi trưởng Tạ Ngọc Dao quỳ ngay ngắn, y phục giản đơn nhưng vẫn toát ra vẻ thanh tao. “Dao Nhi,” giọng Tạ Hạo khàn đục, “phụ thân biết, hôn sự này uất ức cho con. Nhưng... Tạ gia ta hiện giờ chẳng còn đường lui.” Ngọc Dao ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh mà ẩn chứa dao động. Nàng hiểu rõ, triều đình hiện nay mây ngũ sắc cuộn trào, hoàng quyền chuyên chế, phe cánh phân tranh. Tạ gia tuy trung thành với hoàng thất, nhưng lại bị cuốn vào vòng xoáy quyền lực, bị kẻ khác hãm hại. Để giữ lấy huyết mạch Tạ gia, phụ thân buộc phải đưa nàng gả cho Lục Vân Hàn – vị tướng quân trẻ tuổi, quyền cao chức trọng, tay nắm binh quyền. “Phụ thân,” Ngọc Dao nhẹ giọng, thanh âm như tiếng ngọc va chạm, “con gả đi, là để cứu lấy gia tộc. Con hiểu.” Đôi mắt già nua của Tạ Hạo thoáng ngấn lệ, ông run run nắm tay con gái: “Dao Nhi, hắn trong lòng đã có người khác, tin tức này cha không giấu nổi. Con gả sang, sẽ chịu thiệt thòi. Nhưng chỉ cần Tạ gia còn, cha mới có thể yên tâm nhắm mắt.” Ngọc Dao mỉm cười, nụ cười nhạt như sương mai: “Nếu đã là vận mệnh, thì con sẽ thuận theo. Con gái Tạ gia... chưa từng sợ gian khổ.” — Sáng hôm sau, Tạ phủ đón sính lễ. Đoàn ngựa xe kéo dài từ cổng thành đến tận phố lớn. Người người xôn xao bàn tán: “Nghe nói Tạ gia tiểu thư gả cho Lục tướng quân.” “Đáng tiếc thay, Lục tướng quân vốn đã có người trong lòng rồi...” “Cũng chẳng trách, Tạ gia bây giờ lâm nguy, đâu còn lựa chọn khác.” Trong phòng khuê, Ngọc Dao khoác lên mình giá y đỏ thẫm. Áo cưới rực rỡ, thêu uyên ương bằng chỉ vàng, nhưng soi gương, nàng chỉ thấy trong đáy mắt mình một mảnh lạnh lùng. Tỳ nữ A Hương khóc nức nở: “Tiểu thư, người thật sự cam tâm sao? Người ấy... Người ấy không hề muốn cưới người mà...”
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem593
Số chương31
Thể loạiNgôn Tình, Cổ Đại, Gia Đấu

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 1Chương 1 – Ép gả13/9/2025130
Chương 2Chương 2 – Đêm tân hôn lạnh lẽo13/9/2025370
Chương 3Chương 3 – Sóng ngầm trong phủ Lục gia13/9/2025200
Chương 4Chương 4 – Người trong lòng của Lục Vân Hàn13/9/2025280
Chương 5Chương 5 – Vả mặt trong tiệc gia yến13/9/2025290
Chương 6Chương 6 – Vết nứt trong lòng tướng quân13/9/2025150
Chương 7Chương 7 – Nỗi nhục trong hậu viện13/9/2025220
Chương 8Chương 8 – Trận chiến âm thầm13/9/2025110
Chương 9Chương 9 – Bão tố ập đến13/9/2025200
Chương 10Chương 10 – Ngọn lửa niềm tin13/9/2025430
Chương 11Chương 11 – Khe nứt giữa hai nữ nhân13/9/2025180
Chương 12Chương 12 – Lời đồn lan khắp kinh thành13/9/2025220
Chương 13Chương 13 – Khi hoàng thất can thiệp13/9/2025310
Chương 14Chương 14 – Mưu kế trong bóng tối13/9/2025220
Chương 15Chương 15 – Lưới trời giăng kín13/9/2025290
Chương 16Chương 16 – Khi mưa gió giao nhau13/9/2025300
Chương 17Chương 17 – Quân cờ của hoàng thất13/9/2025120
Chương 18Chương 18 – Quyền uy của chính thê13/9/2025270
Chương 19Chương 19 – Khi hậu viện vỡ ra triều đình13/9/202590
Chương 20Chương 20 – Lật ngược thế cờ trước ngai vàng13/9/2025150
Chương 21Chương 21 – Quân cờ mới trong tay hoàng thất13/9/202580
Chương 22Chương 22 – Thế chân vạc13/9/2025190
Chương 23Chương 23 – Ván cờ dưới ánh trăng13/9/202540
Chương 24Chương 24 – Tơ nhện giăng trong hậu viện13/9/202560
Chương 25Chương 25 – Bẫy gương soi bóng13/9/2025150
Chương 26Chương 26 – Vết nứt niềm tin của công chúa13/9/2025110
Chương 27Chương 27 – Đêm trước giờ sự thật13/9/2025120
Chương 28Chương 28 – Gương soi sự thật13/9/2025210
Chương 29Chương 29 – Sóng ngầm chưa dứt13/9/2025140
Chương 30Chương 30 – Lưới trời giăng chặt13/9/2025150
Chương 31Chương 31 – Hồi quang rực rỡ13/9/2025150
Kẻ thù trong chính viện

Kẻ thù trong chính viện

Kẻ thù trong chính viện
593
Lượt xem
31
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
16:57 13/09/2025

Mô tả

Đêm đầu hạ, phủ Tạ gia đèn đuốc sáng trưng. Tạ phủ vốn là danh môn vọng tộc, bao đời trung liệt, nhưng hôm nay, ánh sáng ấy lại giống như ánh sáng của ngọn đèn trước gió, lay lắt, run rẩy, chẳng biết còn duy trì được bao lâu.

Trong thư phòng, lão gia Tạ Hạo ngồi nghiêm, tóc đã điểm bạc, đôi mắt thâm sâu. Trước mặt ông, nữ nhi trưởng Tạ Ngọc Dao quỳ ngay ngắn, y phục giản đơn nhưng vẫn toát ra vẻ thanh tao.

“Dao Nhi,” giọng Tạ Hạo khàn đục, “phụ thân biết, hôn sự này uất ức cho con. Nhưng... Tạ gia ta hiện giờ chẳng còn đường lui.”

Ngọc Dao ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh mà ẩn chứa dao động. Nàng hiểu rõ, triều đình hiện nay mây ngũ sắc cuộn trào, hoàng quyền chuyên chế, phe cánh phân tranh. Tạ gia tuy trung thành với hoàng thất, nhưng lại bị cuốn vào vòng xoáy quyền lực, bị kẻ khác hãm hại.

Để giữ lấy huyết mạch Tạ gia, phụ thân buộc phải đưa nàng gả cho Lục Vân Hàn – vị tướng quân trẻ tuổi, quyền cao chức trọng, tay nắm binh quyền.

“Phụ thân,” Ngọc Dao nhẹ giọng, thanh âm như tiếng ngọc va chạm, “con gả đi, là để cứu lấy gia tộc. Con hiểu.”

Đôi mắt già nua của Tạ Hạo thoáng ngấn lệ, ông run run nắm tay con gái:

“Dao Nhi, hắn trong lòng đã có người khác, tin tức này cha không giấu nổi. Con gả sang, sẽ chịu thiệt thòi. Nhưng chỉ cần Tạ gia còn, cha mới có thể yên tâm nhắm mắt.”

Ngọc Dao mỉm cười, nụ cười nhạt như sương mai:

“Nếu đã là vận mệnh, thì con sẽ thuận theo. Con gái Tạ gia... chưa từng sợ gian khổ.”

Sáng hôm sau, Tạ phủ đón sính lễ. Đoàn ngựa xe kéo dài từ cổng thành đến tận phố lớn. Người người xôn xao bàn tán:

“Nghe nói Tạ gia tiểu thư gả cho Lục tướng quân.”

“Đáng tiếc thay, Lục tướng quân vốn đã có người trong lòng rồi...”

“Cũng chẳng trách, Tạ gia bây giờ lâm nguy, đâu còn lựa chọn khác.”

Trong phòng khuê, Ngọc Dao khoác lên mình giá y đỏ thẫm. Áo cưới rực rỡ, thêu uyên ương bằng chỉ vàng, nhưng soi gương, nàng chỉ thấy trong đáy mắt mình một mảnh lạnh lùng.

Tỳ nữ A Hương khóc nức nở:

“Tiểu thư, người thật sự cam tâm sao? Người ấy... Người ấy không hề muốn cưới người mà...”