Thông tin truyện: Lương Sử: Việt A Man
Tiêu đềLương Sử: Việt A Man
Mô tảPhụ mẫu ta nhận từ mụ bà hai xâu tiền, bán ta – từ một người sống – bán đi như một món đồ. Mụ bà nói: "Đây chính là số phận của ngươi!" Nhưng tiểu thư nhà ta nói: "Điều ngươi không nên tin nhất, chính là số phận!" 1. Ngày ta rời khỏi nhà, trời nắng đẹp, ánh dương rực rỡ. Ta sửa soạn gọn gàng, lần đầu tiên soi mình trong chiếc gương đồng cũ nát của mẫu thân. Chiếc gương đồng ấy là hồi môn của mẫu thân ta, cũng từng là hồi môn của mẫu thân bà ấy, không biết đã truyền qua bao thế hệ, giờ thì gương đã vỡ, mẻ, đến mức không còn nhìn rõ bóng người. Nếu không có gì bất ngờ, chiếc gương này sẽ theo muội muội ta gả vào một gia đình nghèo khác, nếu không bị đem đi cầm cố vì năm đói kém, thì sẽ tiếp tục truyền lại cho con gái của muội muội ta. Ta nói với phụ mẫu đang ngồi đếm tiền trong căn nhà tranh: "Phụ thân, mẫu thân, con đi đây!" Họ đếm tiền, không thèm ngẩng đầu lên. Hai xâu tiền đồng, dù có đếm trăm lần cũng không thể nhiều hơn. Nhưng cũng chính hai xâu tiền này, họ đã bán ta - một người sống - trở thành một món đồ, thành nha đầu đã ký khế ước bán mình trong tay mụ bà. Mụ bà là bằng hữu của mẫu thân ta, vì tình cảm bạn bè, đã cho thêm một xâu tiền và một mảnh vải để mẫu thân ta may áo cho đệ đệ muội muội. Chỉ là chút tình nghĩa ấy không thể mang lại chút phúc nào cho ta, bà ít khi nhìn ta, thỉnh thoảng nhìn thấy, ánh mắt cũng đầy vẻ chán ghét. Ta biết thân phận mình, không dám đòi hỏi nhiều. Ta và vài cô gái khác bị trói tay chân, nhét lên xe bò, đến nơi thì bị đẩy vào một tiểu viện, lột hết quần áo đốt đi, sau đó vài mụ to khỏe đến tắm rửa cho chúng ta, chải tóc cho gọn gàng. Tất nhiên không phải là để hầu hạ chúng ta như tiểu thư, mấy mụ ấy sức khỏe phi thường, dù là cô gái nhà quê da dẻ dày dặn cũng có nhiều người bị cọ đến rách da chảy máu, mà việc chải sạch chấy rận trong tóc cũng thực sự là một cực hình. Sau khi sửa soạn gọn gàng, mụ bà bắt đầu dạy chúng ta quy củ.  Bà nói: "Các ngươi đừng trách lão bà này, nếu có trách, hãy trách phụ mẫu các ngươi đã bán các ngươi làm nô tỳ cả đời, khế ước bán thân đã ký thì cả đời làm nô bộc. Nay khế ước bán thân nằm trong tay lão bà này, nếu ai dám chạy, bắt về sẽ bị đánh ch/3t. Dù các ngươi có chạy đến quan phủ, nô tỳ chạy trốn cũng phải bị đày xa ba ngàn dặm, chịu đủ khổ sở rồi bị đày đến biên cương làm nô lệ, kêu trời không thấu, kêu đất không nghe. Nay nếu các ngươi chịu học quy củ, có được tiền đồ tốt, vào được nhà cao cửa rộng làm nha đầu thô sử, đó đã là số mệnh tốt nhất rồi. Nếu không học được, đừng trách lão bà này nhẫn tâm, bán vào kỹ viện làm kỹ nữ cũng không trách được ta."   Trong truyện có nhiều chuyển cảnh, đôi khi xảy ra sai sót trong quá trình xưng hô, mong các bạn thông cảm cho Gia nhé, đừng buông lời cay đắng, Gia tổn thưn. Chúc các bạn có những giây phút đọc truyện vui vẻ <3
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem73,543
Số chương30
Thể loạiCổ Đại, Nữ Cường

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 1Chương 12/4/20258470
Chương 2Chương 22/4/20259640
Chương 3Chương 32/4/20256070
Chương 4Chương 4:2/4/20254670
Chương 5Chương 52/4/20257930
Chương 6Chương 62/4/20252750
Chương 7Chương 72/4/20254220
Chương 8Chương 82/4/20252260
Chương 9Chương 92/4/20253190
Chương 10Chương 102/4/20259300
Chương 11Chương 112/4/20255530
Chương 12Chương 122/4/20257850
Chương 13Chương 132/4/20253690
Chương 14Chương 142/4/20251630
Chương 15Chương 152/4/2025860
Chương 16Chương 162/4/20251890
Chương 17Chương 172/4/20251270
Chương 18Chương 182/4/20259180
Chương 19Chương 192/4/20256730
Chương 20Chương 202/4/20255980
Chương 21Chương 212/4/20257440
Chương 22Chương 222/4/20258280
Chương 23Chương 232/4/20252300
Chương 24Chương 242/4/20259150
Chương 25Chương 252/4/20259370
Chương 26Chương 262/4/20258810
Chương 27Chương 272/4/20251220
Chương 28Chương 282/4/2025780
Chương 29Chương 292/4/2025410
Chương 30Chương 302/4/20254560
Lương Sử: Việt A Man

Lương Sử: Việt A Man

Lương Sử: Việt A Man
73543
Lượt xem
30
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
21:07 30/09/2025

Mô tả

Phụ mẫu ta nhận từ mụ bà hai xâu tiền, bán ta – từ một người sống – bán đi như một món đồ.

Mụ bà nói: "Đây chính là số phận của ngươi!"

Nhưng tiểu thư nhà ta nói: "Điều ngươi không nên tin nhất, chính là số phận!"

1.

Ngày ta rời khỏi nhà, trời nắng đẹp, ánh dương rực rỡ.

Ta sửa soạn gọn gàng, lần đầu tiên soi mình trong chiếc gương đồng cũ nát của mẫu thân. Chiếc gương đồng ấy là hồi môn của mẫu thân ta, cũng từng là hồi môn của mẫu thân bà ấy, không biết đã truyền qua bao thế hệ, giờ thì gương đã vỡ, mẻ, đến mức không còn nhìn rõ bóng người. Nếu không có gì bất ngờ, chiếc gương này sẽ theo muội muội ta gả vào một gia đình nghèo khác, nếu không bị đem đi cầm cố vì năm đói kém, thì sẽ tiếp tục truyền lại cho con gái của muội muội ta.

Ta nói với phụ mẫu đang ngồi đếm tiền trong căn nhà tranh: "Phụ thân, mẫu thân, con đi đây!"

Họ đếm tiền, không thèm ngẩng đầu lên.

Hai xâu tiền đồng, dù có đếm trăm lần cũng không thể nhiều hơn. Nhưng cũng chính hai xâu tiền này, họ đã bán ta - một người sống - trở thành một món đồ, thành nha đầu đã ký khế ước bán mình trong tay mụ bà.

Mụ bà là bằng hữu của mẫu thân ta, vì tình cảm bạn bè, đã cho thêm một xâu tiền và một mảnh vải để mẫu thân ta may áo cho đệ đệ muội muội. Chỉ là chút tình nghĩa ấy không thể mang lại chút phúc nào cho ta, bà ít khi nhìn ta, thỉnh thoảng nhìn thấy, ánh mắt cũng đầy vẻ chán ghét. Ta biết thân phận mình, không dám đòi hỏi nhiều.

Ta và vài cô gái khác bị trói tay chân, nhét lên xe bò, đến nơi thì bị đẩy vào một tiểu viện, lột hết quần áo đốt đi, sau đó vài mụ to khỏe đến tắm rửa cho chúng ta, chải tóc cho gọn gàng.

Tất nhiên không phải là để hầu hạ chúng ta như tiểu thư, mấy mụ ấy sức khỏe phi thường, dù là cô gái nhà quê da dẻ dày dặn cũng có nhiều người bị cọ đến rách da chảy máu, mà việc chải sạch chấy rận trong tóc cũng thực sự là một cực hình.

Sau khi sửa soạn gọn gàng, mụ bà bắt đầu dạy chúng ta quy củ. 

Bà nói: "Các ngươi đừng trách lão bà này, nếu có trách, hãy trách phụ mẫu các ngươi đã bán các ngươi làm nô tỳ cả đời, khế ước bán thân đã ký thì cả đời làm nô bộc. Nay khế ước bán thân nằm trong tay lão bà này, nếu ai dám chạy, bắt về sẽ bị đánh ch/3t. Dù các ngươi có chạy đến quan phủ, nô tỳ chạy trốn cũng phải bị đày xa ba ngàn dặm, chịu đủ khổ sở rồi bị đày đến biên cương làm nô lệ, kêu trời không thấu, kêu đất không nghe. Nay nếu các ngươi chịu học quy củ, có được tiền đồ tốt, vào được nhà cao cửa rộng làm nha đầu thô sử, đó đã là số mệnh tốt nhất rồi. Nếu không học được, đừng trách lão bà này nhẫn tâm, bán vào kỹ viện làm kỹ nữ cũng không trách được ta."

Trong truyện có nhiều chuyển cảnh, đôi khi xảy ra sai sót trong quá trình xưng hô, mong các bạn thông cảm cho Gia nhé, đừng buông lời cay đắng, Gia tổn thưn.

Chúc các bạn có những giây phút đọc truyện vui vẻ <3