Thông tin truyện: MAI ƯỚC BUÔNG BỎ RỒI!
Tiêu đềMAI ƯỚC BUÔNG BỎ RỒI!
Mô tả(Văn án)   Ngày tôi tròn năm mươi tuổi, tôi tự mua cho mình một ly cà phê.   Phí Hạc Thanh cười khẩy một tiếng, "Tuổi này rồi mà còn học đòi người ta."   Lúc đó tôi mới nhớ ra, mối tình đầu của Phí Hạc Thanh - Tào Úc Nhiễm, là người thích uống cà phê nhất.   Tôi uống cà phê, hóa ra lại thành Đông Thi bắt chước Tây Thi*.   (*) "Đông Thi bắt chước Tây Thi" ám chỉ việc bắt chước mù quáng, dẫn đến kết quả ngược lại, không phù hợp.   Tôi sững sờ một lúc.   "Tôi đã quên người đó rồi, thế mà anh vẫn còn nhớ đấy."   Mặt Phí Hạc Thanh tối sầm lại, đập cửa rồi bỏ đi.   "Rốt cuộc mẹ lại làm gì thế? Kỳ lạ thật." Con trai gọi điện đến.   "Mẹ, mẹ có thể đừng đến quán dì Tào làm loạn không, mẹ làm như vậy thật sự rất mất mặt."   Con gái cũng gọi đến, giọng nói có phần do dự.   "Mẹ, bố và dì Tào thật sự không có gì đâu, chỉ là khi bố buồn, ông ấy đến đó ngồi một chút thôi."   Lúc đó tôi mới biết, suốt hơn hai mươi năm qua, chồng tôi và mối tình đầu của anh ta chưa bao giờ cắt đứt.
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem69,249
Số chương12
Thể loạiNữ Cường, Vả Mặt, HE, Hiện Đại, Gia Đình

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 112/4/20258690
Chương 222/4/2025740
Chương 332/4/20258880
Chương 442/4/20255860
Chương 552/4/20259040
Chương 662/4/20254920
Chương 772/4/20253780
Chương 882/4/2025280
Chương 992/4/20259000
Chương 10102/4/20254070
Chương 11112/4/20253910
Chương 12122/4/20253140
MAI ƯỚC BUÔNG BỎ RỒI!

MAI ƯỚC BUÔNG BỎ RỒI!

MAI ƯỚC BUÔNG BỎ RỒI!
69249
Lượt xem
12
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
20:20 06/10/2025

Mô tả

(Văn án)

Ngày tôi tròn năm mươi tuổi, tôi tự mua cho mình một ly cà phê.

Phí Hạc Thanh cười khẩy một tiếng, "Tuổi này rồi mà còn học đòi người ta."

Lúc đó tôi mới nhớ ra, mối tình đầu của Phí Hạc Thanh - Tào Úc Nhiễm, là người thích uống cà phê nhất.

Tôi uống cà phê, hóa ra lại thành Đông Thi bắt chước Tây Thi*.

(*) "Đông Thi bắt chước Tây Thi" ám chỉ việc bắt chước mù quáng, dẫn đến kết quả ngược lại, không phù hợp.

Tôi sững sờ một lúc.

"Tôi đã quên người đó rồi, thế mà anh vẫn còn nhớ đấy."

Mặt Phí Hạc Thanh tối sầm lại, đập cửa rồi bỏ đi.

"Rốt cuộc mẹ lại làm gì thế? Kỳ lạ thật." Con trai gọi điện đến.

"Mẹ, mẹ có thể đừng đến quán dì Tào làm loạn không, mẹ làm như vậy thật sự rất mất mặt."

Con gái cũng gọi đến, giọng nói có phần do dự.

"Mẹ, bố và dì Tào thật sự không có gì đâu, chỉ là khi bố buồn, ông ấy đến đó ngồi một chút thôi."

Lúc đó tôi mới biết, suốt hơn hai mươi năm qua, chồng tôi và mối tình đầu của anh ta chưa bao giờ cắt đứt.