Tiêu đề | MƯA GẤP TRIỀU DÂNG |
---|---|
Mô tả | Văn án: Ta quen được nuông chiều rồi, mỗi lần đều lấy chuyện hòa ly ra uy hiếp, Lang Nghiễm đều nhượng bộ ta một bước. Năm ta làm loạn dữ dội nhất, ta đã xé nát công văn điều chàng ra Giang Châu, chỉ vì muốn chàng có thể ở bên ta mừng sinh thần năm này qua năm khác. Chàng đều nhịn cả. Ta tưởng chàng sẽ mãi mãi nhường nhịn ta như vậy. Cho đến khi chàng c.h.ế.t trên đường lặng lẽ đến Giang Châu, ta mới nhìn thấy những bức thư chàng để lại, từng bức thư một đều là gửi hỏi thăm thanh mai đang bệnh nặng. Bức thư cuối cùng viết: “Ngày ta hòa ly với nàng ấy, chính là lúc gặp lại nàng.” Khi đó ta mới hiểu, mỗi lần chàng nhẫn nhịn ta, đều là vì muốn có cơ hội tốt hơn để bỏ trốn. Vậy nên, mấy năm sau, khi chàng giả c.h.ế.t quay về kinh thành, mang theo thê tử và con cái bên cạnh, ta không vạch trần chàng. Thê tử chàng cười cười than với ta, nói con gái nàng nghiêm túc quá, như một tiểu phu tử. Ta khẽ khàng lên tiếng: “Con gái giống phụ thân.” “Ta cũng có một đứa con gái, cũng như thế...” |
Trạng thái | Hoàn thành |
Tác giả | Đọc Xíu - Admin |
Lượt xem | 4,496 |
Số chương | 15 |
Thể loại | Cổ Đại, Nữ Cường, Vả Mặt, HE, Gương Vỡ Lại Lành |
Danh sách chương
STT | Tiêu đề | Ngày đăng | Lượt xem | Bình luận |
---|---|---|---|---|
Chương 1 | 1 | 11/8/2025 | 188 | 0 |
Chương 2 | 2 | 11/8/2025 | 215 | 0 |
Chương 3 | 3 | 11/8/2025 | 419 | 0 |
Chương 4 | 4 | 11/8/2025 | 271 | 0 |
Chương 5 | 5 | 11/8/2025 | 435 | 0 |
Chương 6 | 6 | 11/8/2025 | 313 | 0 |
Chương 7 | 7 | 11/8/2025 | 334 | 0 |
Chương 8 | 8 | 11/8/2025 | 265 | 0 |
Chương 9 | 9 | 11/8/2025 | 330 | 0 |
Chương 10 | 10 | 11/8/2025 | 297 | 0 |
Chương 11 | 11 | 11/8/2025 | 157 | 0 |
Chương 12 | 12 | 11/8/2025 | 308 | 0 |
Chương 13 | 13 | 11/8/2025 | 309 | 0 |
Chương 14 | 14 | 11/8/2025 | 276 | 0 |
Chương 15 | 15 | 11/8/2025 | 362 | 0 |

MƯA GẤP TRIỀU DÂNG

Mô tả
Văn án:
Ta quen được nuông chiều rồi, mỗi lần đều lấy chuyện hòa ly ra uy hiếp, Lang Nghiễm đều nhượng bộ ta một bước.
Năm ta làm loạn dữ dội nhất, ta đã xé nát công văn điều chàng ra Giang Châu, chỉ vì muốn chàng có thể ở bên ta mừng sinh thần năm này qua năm khác.
Chàng đều nhịn cả.
Ta tưởng chàng sẽ mãi mãi nhường nhịn ta như vậy.
Cho đến khi chàng c.h.ế.t trên đường lặng lẽ đến Giang Châu, ta mới nhìn thấy những bức thư chàng để lại, từng bức thư một đều là gửi hỏi thăm thanh mai đang bệnh nặng.
Bức thư cuối cùng viết:
“Ngày ta hòa ly với nàng ấy, chính là lúc gặp lại nàng.”
Khi đó ta mới hiểu, mỗi lần chàng nhẫn nhịn ta, đều là vì muốn có cơ hội tốt hơn để bỏ trốn.
Vậy nên, mấy năm sau, khi chàng giả c.h.ế.t quay về kinh thành, mang theo thê tử và con cái bên cạnh, ta không vạch trần chàng.
Thê tử chàng cười cười than với ta, nói con gái nàng nghiêm túc quá, như một tiểu phu tử.
Ta khẽ khàng lên tiếng:
“Con gái giống phụ thân.”
“Ta cũng có một đứa con gái, cũng như thế...”