Thông tin truyện: NÀNG LÀ CẤM DƯỢC CỦA TA
Tiêu đềNÀNG LÀ CẤM DƯỢC CỦA TA
Mô tảTrong yến tiệc, ta vô tình uống phải rượu bị bỏ thuốc, cố nhẫn nhịn cơn nóng ran và khó chịu trong người, định đi tìm trúc mã của mình – Tiểu Hầu gia. Ngay lúc đó, những dòng chữ kỳ lạ bỗng xuất hiện trước mắt ta. 【Cô hồ đồ quá! Đêm nay có thể thoải mái, nhưng sáng mai sẽ phải đối diện với sự nhục nhã từ tên nam chính điên khùng kia đó! Hắn bị buộc phải cưới cô, rồi lại trách cô ép nữ chính phải rời đi. Đêm tân hôn, hắn còn để một gã ăn mày động phòng thay hắn nữa đấy!】 【Nữ phụ đừng ngốc nghếch! Mau đi tìm biểu ca của cô đi! Trong mật thất của hắn cất giữ một nghìn bức tranh vẽ cô, đủ mọi tư thế luôn đó!】 【Có kẻ đáng đời bỏ lỡ nữ phụ! Ban ngày thì ra vẻ thanh cao, chẳng thèm để mắt tới người ta. Đến tối thì phát bệnh, nước mắt giàn giụa, thảm hại gọi tên người ta không ngừng!】 Ta run rẩy gõ cửa phòng vị biểu ca vốn luôn thanh tao, cao quý, cấm dục tựa thần tiên kia. 1 Khát… Cổ họng ta khô rát. Nước mắt cũng bị ép trào ra. Nhưng ta không cần nước. Ta chỉ muốn mượn hơi lạnh trên người ai đó để xoa dịu cơn nóng bỏng trong cơ thể. Rượu này… có vấn đề! Tầm nhìn trở nên mơ hồ, ta đảo mắt nhìn khắp yến tiệc, cố tìm xem ai đã bỏ thuốc vào rượu của ta. Là ai muốn làm nhục ta trước mặt mọi người? Muốn hủy hoại danh tiết của ta? Ta cắn môi đến bật máu, dùng cơn đau để giữ lại chút tỉnh táo cuối cùng. Lảo đảo chạy ra ngoài, ta định tìm người đã cùng mình đến dự tiệc – trúc mã Phỉ Dã. Dưới ánh trăng, sau rặng trúc. Phỉ Dã đang đứng cùng một nữ tử khác. Ta chẳng kịp suy nghĩ gì, như bám lấy chiếc phao cứu sinh cuối cùng, run rẩy định gọi tên chàng. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, những dòng chữ kỳ lạ kia lại lóe lên trước mắt ta. Một luồng lạnh lẽo bao trùm lấy ta. Thậm chí còn lạnh hơn cả cơn nóng ran đang thiêu đốt trên da thịt. Ta nhận ra nữ tử đứng bên cạnh Phỉ Dã – Thẩm Vân Từ, con gái của Thẩm Thái phó, một tài nữ lừng danh thiên hạ. Thanh tao, đoan trang, học rộng tài cao. Có lẽ chính là “nữ chính” mà những dòng chữ kia nhắc đến. Cũng là người mà Phỉ Dã thầm ngưỡng mộ nhưng không dám vấy bẩn – ánh trăng sáng trong tim chàng. "Tiểu Hầu gia sao không ở bên Giang tiểu thư mà lại ra đây?" Làn gió đêm se lạnh khiến ta tỉnh táo hơn đôi chút, cũng giúp ta nghe rõ câu trả lời của chàng. Giọng điệu hờ hững, thậm chí còn pha chút khó chịu. "Nàng đang nói đến Giang Túc à?" "Nàng ta chỉ có chút nhan sắc, nhưng thực chất là một kẻ vô dụng. Bao năm nay cứ quấn lấy ta, còn ngang ngược không cho nữ nhân nào đến gần ta. Ta đã chán ngấy từ lâu rồi!" "Nàng ta còn tưởng rằng chỉ vì hai nhà có giao tình mà có thể cưới ta? Ta sao có thể lấy nàng ta được?" Thẩm Vân Từ khẽ mỉm cười, nụ cười thanh tao mà dịu dàng. "Vậy Tiểu Hầu gia muốn cưới kiểu nữ tử nào?" Phỉ Dã thu lại vẻ lông bông thường ngày, trở nên nghiêm túc hơn mấy phần. "Ít nhất cũng phải giống nàng – đoan trang, nhã nhặn, lễ nghi chu toàn… … Có như vậy mới xứng đáng làm thê tử của ta." (...)
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem10,203
Số chương9
Thể loạiNgôn Tình, Cổ Đại, Vả Mặt, Sủng, Ngọt

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 1Chương 1: Xuân dược2/4/20259700
Chương 2Chương 2: A huynh phải giúp ngươi thế nào?2/4/20252210
Chương 3Chương 3: Ta không hối hận…2/4/20254570
Chương 4Chương 4: Tái phát2/4/20252200
Chương 5Chương 5: Thê tử của ta2/4/20251370
Chương 6Chương 6: Hắn có bệnh nghiện2/4/2025840
Chương 7Chương 7: Ta sẽ tới Giang gia...2/4/20258590
Chương 8Chương 8: A huynh muốn phạt ta thế nào?2/4/2025100
Chương 9Chương 9: Vui buồn đều là huynh. (Hết)2/4/20252350
NÀNG LÀ CẤM DƯỢC CỦA TA

NÀNG LÀ CẤM DƯỢC CỦA TA

NÀNG LÀ CẤM DƯỢC CỦA TA
10203
Lượt xem
9
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
16:16 26/05/2025

Mô tả

Trong yến tiệc, ta vô tình uống phải rượu bị bỏ thuốc, cố nhẫn nhịn cơn nóng ran và khó chịu trong người, định đi tìm trúc mã của mình – Tiểu Hầu gia.

Ngay lúc đó, những dòng chữ kỳ lạ bỗng xuất hiện trước mắt ta.

【Cô hồ đồ quá! Đêm nay có thể thoải mái, nhưng sáng mai sẽ phải đối diện với sự nhục nhã từ tên nam chính điên khùng kia đó! Hắn bị buộc phải cưới cô, rồi lại trách cô ép nữ chính phải rời đi. Đêm tân hôn, hắn còn để một gã ăn mày động phòng thay hắn nữa đấy!】

【Nữ phụ đừng ngốc nghếch! Mau đi tìm biểu ca của cô đi! Trong mật thất của hắn cất giữ một nghìn bức tranh vẽ cô, đủ mọi tư thế luôn đó!】

【Có kẻ đáng đời bỏ lỡ nữ phụ! Ban ngày thì ra vẻ thanh cao, chẳng thèm để mắt tới người ta. Đến tối thì phát bệnh, nước mắt giàn giụa, thảm hại gọi tên người ta không ngừng!】

Ta run rẩy gõ cửa phòng vị biểu ca vốn luôn thanh tao, cao quý, cấm dục tựa thần tiên kia.

1

Khát…

Cổ họng ta khô rát.

Nước mắt cũng bị ép trào ra.

Nhưng ta không cần nước.

Ta chỉ muốn mượn hơi lạnh trên người ai đó để xoa dịu cơn nóng bỏng trong cơ thể.

Rượu này… có vấn đề!

Tầm nhìn trở nên mơ hồ, ta đảo mắt nhìn khắp yến tiệc, cố tìm xem ai đã bỏ thuốc vào rượu của ta.

Là ai muốn làm nhục ta trước mặt mọi người?

Muốn hủy hoại danh tiết của ta?

Ta cắn môi đến bật máu, dùng cơn đau để giữ lại chút tỉnh táo cuối cùng.

Lảo đảo chạy ra ngoài, ta định tìm người đã cùng mình đến dự tiệc – trúc mã Phỉ Dã.

Dưới ánh trăng, sau rặng trúc.

Phỉ Dã đang đứng cùng một nữ tử khác.

Ta chẳng kịp suy nghĩ gì, như bám lấy chiếc phao cứu sinh cuối cùng, run rẩy định gọi tên chàng.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, những dòng chữ kỳ lạ kia lại lóe lên trước mắt ta.

Một luồng lạnh lẽo bao trùm lấy ta.

Thậm chí còn lạnh hơn cả cơn nóng ran đang thiêu đốt trên da thịt.

Ta nhận ra nữ tử đứng bên cạnh Phỉ Dã – Thẩm Vân Từ, con gái của Thẩm Thái phó, một tài nữ lừng danh thiên hạ.

Thanh tao, đoan trang, học rộng tài cao.

Có lẽ chính là “nữ chính” mà những dòng chữ kia nhắc đến.

Cũng là người mà Phỉ Dã thầm ngưỡng mộ nhưng không dám vấy bẩn – ánh trăng sáng trong tim chàng.

"Tiểu Hầu gia sao không ở bên Giang tiểu thư mà lại ra đây?"

Làn gió đêm se lạnh khiến ta tỉnh táo hơn đôi chút, cũng giúp ta nghe rõ câu trả lời của chàng.

Giọng điệu hờ hững, thậm chí còn pha chút khó chịu.

"Nàng đang nói đến Giang Túc à?"

"Nàng ta chỉ có chút nhan sắc, nhưng thực chất là một kẻ vô dụng. Bao năm nay cứ quấn lấy ta, còn ngang ngược không cho nữ nhân nào đến gần ta. Ta đã chán ngấy từ lâu rồi!"

"Nàng ta còn tưởng rằng chỉ vì hai nhà có giao tình mà có thể cưới ta? Ta sao có thể lấy nàng ta được?"

Thẩm Vân Từ khẽ mỉm cười, nụ cười thanh tao mà dịu dàng.

"Vậy Tiểu Hầu gia muốn cưới kiểu nữ tử nào?"

Phỉ Dã thu lại vẻ lông bông thường ngày, trở nên nghiêm túc hơn mấy phần.

"Ít nhất cũng phải giống nàng – đoan trang, nhã nhặn, lễ nghi chu toàn…

… Có như vậy mới xứng đáng làm thê tử của ta."

(...)