Thông tin truyện: NGỰC LỚN KHÔNG PHẢI LÀ ĐIỀU ĐÁNG XẤU HỔ
Tiêu đềNGỰC LỚN KHÔNG PHẢI LÀ ĐIỀU ĐÁNG XẤU HỔ
Mô tảMột học sinh mới chuyển đến lớp chưa bao lâu, một ngày nọ, trước mặt cả lớp, cô ta đột nhiên hỏi tôi: "Bạn Giang, ngực của bạn là thật hay giả vậy?" "Mẹ tôi nói con gái ngực to thường không biết tự trọng. Bạn còn mặc bộ đồng phục bó sát như vậy, chẳng lẽ muốn dùng hai cục bom phía trước để quyến rũ ai sao?" Vừa dứt lời, cả lớp cười ầm lên. Tôi vô thức nhìn về phía hàng ghế đầu, nơi Hứa Mộ đang ngồi. Tôi từng nghĩ rằng anh ấy sẽ giống như bao lần trước, đứng ra bảo vệ tôi khi tôi bị bôi nhọ. Nhưng lần này, anh ấy không làm vậy. Trước ánh mắt đầy ác ý và đắc ý của học sinh mới, tôi cúi đầu. Trên mạng nói không sai, trông cậy vào đàn ông là ngu xuẩn cả đời. Thế nên, lúc ngẩng đầu lên, tôi không hề do dự. Tôi cầm ngay chai nước trên bàn, dội thẳng lên đầu cô ta. "Miệng của cậu bị hoại tử bao nhiêu năm rồi mà thối như thế?" "Hôi như vậy, để tôi giúp cậu súc miệng nhé!"
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem294
Số chương0
Thể loạiBáo Thù, Đô Thị, Hiện Đại, Nữ Cường, Vả Mặt

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
NGỰC LỚN KHÔNG PHẢI LÀ ĐIỀU ĐÁNG XẤU HỔ

NGỰC LỚN KHÔNG PHẢI LÀ ĐIỀU ĐÁNG XẤU HỔ

NGỰC LỚN KHÔNG PHẢI LÀ ĐIỀU ĐÁNG XẤU HỔ
294
Lượt xem
0
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
15:17 16/05/2023

Mô tả

Một học sinh mới chuyển đến lớp chưa bao lâu, một ngày nọ, trước mặt cả lớp, cô ta đột nhiên hỏi tôi:

"Bạn Giang, ngực của bạn là thật hay giả vậy?"

"Mẹ tôi nói con gái ngực to thường không biết tự trọng. Bạn còn mặc bộ đồng phục bó sát như vậy, chẳng lẽ muốn dùng hai cục bom phía trước để quyến rũ ai sao?"

Vừa dứt lời, cả lớp cười ầm lên.

Tôi vô thức nhìn về phía hàng ghế đầu, nơi Hứa Mộ đang ngồi.

Tôi từng nghĩ rằng anh ấy sẽ giống như bao lần trước, đứng ra bảo vệ tôi khi tôi bị bôi nhọ.

Nhưng lần này, anh ấy không làm vậy.

Trước ánh mắt đầy ác ý và đắc ý của học sinh mới, tôi cúi đầu.

Trên mạng nói không sai, trông cậy vào đàn ông là ngu xuẩn cả đời.

Thế nên, lúc ngẩng đầu lên, tôi không hề do dự.

Tôi cầm ngay chai nước trên bàn, dội thẳng lên đầu cô ta.

"Miệng của cậu bị hoại tử bao nhiêu năm rồi mà thối như thế?"

"Hôi như vậy, để tôi giúp cậu súc miệng nhé!"