Thông tin truyện: Người Đàn Bà Nơi Chân Giường
Tiêu đềNgười Đàn Bà Nơi Chân Giường
Mô tảVợ chồng tôi vốn rất mặn nồng, nhưng chỉ một thời gian ngắn sau đám cưới, tôi bắt đầu không dám tắt đèn đi ngủ. Bởi vì bên trong bức tường đối diện giường ngủ, có một người đang ẩn náu. Sau những phút kinh hoàng, tôi đã đi đến một quyết định: Tôi phải đập vỡ bức tường này để tìm cho ra lẽ.   1   Khi mùa mưa dầm kéo đến, không gian trở nên ẩm ướt, ngay cả trên cánh tủ quần áo cũng đọng lại những giọt nước. Ba hôm trước, nửa đêm tôi thức dậy đi vệ sinh, bỗng phát hiện cuối giường có một bóng người đang đứng. Tóc tai rũ rượi, gương mặt trắng bệch, đang nhìn tôi chằm chằm. Tôi sợ hãi nhảy dựng lên, nhắm mắt và la hét không ngừng. Mạch Sam đang ngủ bên cạnh vội bật đèn, lo lắng hỏi: "Mỹ Kỳ, em sao vậy?" "Có người... Ở đó có người..." Tôi run rẩy toàn thân, chỉ tay về phía bức tường trắng đối diện. Giờ đây, nơi đó trống không, ngay cả một con gián cũng chẳng có. "Lại quên uống thuốc rồi phải không." Mạch Sam thở dài, đứng dậy rót một cốc nước ấm, lấy ra hai viên thuốc màu trắng từ tủ đầu giường. "Cứ vào mùa mưa là bệnh của em lại trở nặng, thuốc tuyệt đối không được ngưng." "Không phải ảo giác, không phải ảo giác! Mạch Sam, anh tin em đi, tin em đi!" Răng tôi va vào nhau cầm cập, tôi cố gắng giữ bình tĩnh. Dù từng lỗ chân lông đều toát ra hơi lạnh, tôi biết rõ lúc này không thể tỏ ra quá sợ hãi, nếu không anh ấy sẽ cho rằng bệnh của tôi lại tái phát. Đúng vậy, tôi là một bệnh nhân tâm thần. Mạch Sam đã biết điều này từ trước khi chúng tôi kết hôn. Anh ấy sẵn lòng cưới một người bệnh như tôi, là bởi vì, gia đình tôi rất giàu có. 2   "Bố, tối qua Mỹ Kỳ lại phát bệnh rồi." Tôi ngồi ở phòng khách xem TV, nghe thấy Mạch Sam đang gọi điện thoại. Ha... Khóe miệng tôi khẽ nhếch lên, tôi vào nhà vệ sinh, giấu hai viên thuốc trong túi áo ngủ rồi xả xuống bồn cầu. Mạch Sam hoàn toàn không tin lời tôi nói. Anh ta khăng khăng rằng cứ hễ trời mưa là tôi lại sinh ra ảo giác, và sau đó là chuỗi ngày vô tận của việc uống thuốc, gặp bác sĩ và điều trị. Nếu những phương pháp này không hiệu quả, anh ta sẽ đưa tôi vào bệnh viện tâm thần. Tôi sợ nơi đó, vì trong mỗi phòng bệnh đều chật ních người. Họ đứng thẳng đơ giữa bốn bức tường trắng toát, ngày đêm nhìn tôi và cười. Tôi quay lại ngồi trước TV, Mạch Sam vẫn đang nói chuyện điện thoại, lần này có vẻ là với mẹ tôi. Tiếng khóc thút thít từ đầu dây bên kia truyền ra, khiến lòng người rối bời. Mạch Sam dịu giọng an ủi, nói rằng anh nhất định sẽ chăm sóc tốt cho tôi, bảo mẹ cứ yên tâm. Cái gọi là "chăm sóc" của anh ta, chẳng phải chỉ là cho tôi uống thuốc sao? Tôi không muốn uống thuốc, tôi muốn chứng minh rằng trong bức tường đó thực sự có người. Tôi nhất định phải lôi kẻ đó ra!
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem108
Số chương15
Thể loạiĐô Thị, Không CP, Kinh Dị, Hiện Đại

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 1122/7/2025100
Chương 2222/7/202550
Chương 3322/7/202590
Chương 4422/7/202570
Chương 5522/7/202590
Chương 6622/7/202580
Chương 7722/7/202560
Chương 8822/7/202580
Chương 9922/7/202560
Chương 101022/7/202540
Chương 111122/7/2025110
Chương 121222/7/202540
Chương 131322/7/202550
Chương 141422/7/202560
Chương 151522/7/2025100
Người Đàn Bà Nơi Chân Giường

Người Đàn Bà Nơi Chân Giường

Người Đàn Bà Nơi Chân Giường
108
Lượt xem
15
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
05:12 22/07/2025

Mô tả

Vợ chồng tôi vốn rất mặn nồng, nhưng chỉ một thời gian ngắn sau đám cưới, tôi bắt đầu không dám tắt đèn đi ngủ. Bởi vì bên trong bức tường đối diện giường ngủ, có một người đang ẩn náu. Sau những phút kinh hoàng, tôi đã đi đến một quyết định: Tôi phải đập vỡ bức tường này để tìm cho ra lẽ.

1

Khi mùa mưa dầm kéo đến, không gian trở nên ẩm ướt, ngay cả trên cánh tủ quần áo cũng đọng lại những giọt nước.

Ba hôm trước, nửa đêm tôi thức dậy đi vệ sinh, bỗng phát hiện cuối giường có một bóng người đang đứng. Tóc tai rũ rượi, gương mặt trắng bệch, đang nhìn tôi chằm chằm.

Tôi sợ hãi nhảy dựng lên, nhắm mắt và la hét không ngừng.

Mạch Sam đang ngủ bên cạnh vội bật đèn, lo lắng hỏi: "Mỹ Kỳ, em sao vậy?"

"Có người... Ở đó có người..." Tôi run rẩy toàn thân, chỉ tay về phía bức tường trắng đối diện. Giờ đây, nơi đó trống không, ngay cả một con gián cũng chẳng có.

"Lại quên uống thuốc rồi phải không." Mạch Sam thở dài, đứng dậy rót một cốc nước ấm, lấy ra hai viên thuốc màu trắng từ tủ đầu giường. "Cứ vào mùa mưa là bệnh của em lại trở nặng, thuốc tuyệt đối không được ngưng."

"Không phải ảo giác, không phải ảo giác! Mạch Sam, anh tin em đi, tin em đi!" Răng tôi va vào nhau cầm cập, tôi cố gắng giữ bình tĩnh. Dù từng lỗ chân lông đều toát ra hơi lạnh, tôi biết rõ lúc này không thể tỏ ra quá sợ hãi, nếu không anh ấy sẽ cho rằng bệnh của tôi lại tái phát.

Đúng vậy, tôi là một bệnh nhân tâm thần.

Mạch Sam đã biết điều này từ trước khi chúng tôi kết hôn. Anh ấy sẵn lòng cưới một người bệnh như tôi, là bởi vì, gia đình tôi rất giàu có.

2

"Bố, tối qua Mỹ Kỳ lại phát bệnh rồi."

Tôi ngồi ở phòng khách xem TV, nghe thấy Mạch Sam đang gọi điện thoại.

Ha...

Khóe miệng tôi khẽ nhếch lên, tôi vào nhà vệ sinh, giấu hai viên thuốc trong túi áo ngủ rồi xả xuống bồn cầu.

Mạch Sam hoàn toàn không tin lời tôi nói. Anh ta khăng khăng rằng cứ hễ trời mưa là tôi lại sinh ra ảo giác, và sau đó là chuỗi ngày vô tận của việc uống thuốc, gặp bác sĩ và điều trị.

Nếu những phương pháp này không hiệu quả, anh ta sẽ đưa tôi vào bệnh viện tâm thần.

Tôi sợ nơi đó, vì trong mỗi phòng bệnh đều chật ních người. Họ đứng thẳng đơ giữa bốn bức tường trắng toát, ngày đêm nhìn tôi và cười.

Tôi quay lại ngồi trước TV, Mạch Sam vẫn đang nói chuyện điện thoại, lần này có vẻ là với mẹ tôi. Tiếng khóc thút thít từ đầu dây bên kia truyền ra, khiến lòng người rối bời.

Mạch Sam dịu giọng an ủi, nói rằng anh nhất định sẽ chăm sóc tốt cho tôi, bảo mẹ cứ yên tâm.

Cái gọi là "chăm sóc" của anh ta, chẳng phải chỉ là cho tôi uống thuốc sao?

Tôi không muốn uống thuốc, tôi muốn chứng minh rằng trong bức tường đó thực sự có người. Tôi nhất định phải lôi kẻ đó ra!