Thông tin truyện: NIỆM NIỆM DƯ KHANH
Tiêu đềNIỆM NIỆM DƯ KHANH
Mô tảGiới thiệu:  Công chúa đã phải lòng vị thái phó lạnh lùng đến cực điểm đó. Nghe được tin đồn này, ta lập tức tóm lấy thủ phạm, véo lấy tai nó. Tiểu thái tử Tiêu Cảnh Thần đau đớn kêu oai oái, khuôn mặt nhỏ nhăn thành một đống: "Ta có nói sai đâu, cô cô thật sự thích Thái phó mà! Từ sau bữa tiệc sinh thần của ta, cô cô cứ cố ý tránh né Thái phó. Ta nhìn thấy rất rõ ràng, cô cô khó lắm mới được một lần thiếu nữ hoài xuân!" Thiếu nữ, hoài,  xuân! Ta cảm giác thái dương mình đang giật giật, vừa định phát tác thì nghe cung nhân bẩm báo, Thái phó tới rồi. Khuôn mặt giận dỗi của Tiêu Cảnh Thần lập tức đắc ý hẳn lên. Ta kinh hãi trong lòng, vội nhấc váy định chạy, nhưng lại bị nó giữ chặt tay áo. Mặt ta tối sầm, đành cởi luôn áo ngoài, thằng bé chới với ngã nhào xuống đất, ta bỏ lại một câu “Hôm khác ta sẽ tính sổ với ngươi” rồi vội vàng chạy ra ngoài. Ta cũng cuống đến hồ đồ, nếu nhớ ra có thể leo qua cửa sổ thì đã không đụng phải Tạ Chiêu ngay trước cửa điện. Mùi đàn hương thanh lãnh quen thuộc. Ta lùi lại hai bước, không dám ngẩng đầu nhìn hắn. Thấy hắn đứng yên tại chỗ, ta nhanh chóng bước vòng qua bên cạnh để rời đi, nhưng lại bị hắn đưa tay giữ lại. Bàn tay thon dài đẹp đẽ của hắn nắm lấy cổ tay ta, mang chút hơi lạnh, vậy mà ta lại có cảm giác như bị bỏng. “Thái phó, ngài quá phận rồi.” Tạ Chiêu nghe vậy liền buông tay: “Thần thất lễ, công chúa xin chờ giây lát.” Hắn chậm rãi bước vào trong điện, nhặt chiếc áo ngoài dưới đất, cẩn thận phủi bụi rồi đưa cho ta, giọng điệu lạnh nhạt, không nghe ra cảm xúc gì: “Bên ngoài gió lớn, công chúa đừng để bị lạnh.” Ta nhận lấy, rồi rời đi mà không hề quay đầu lại. Nếu ngươi thành tâm hỏi vì sao ta, một công chúa, lại phải tránh né một thái phó nho nhỏ, thì ta cũng rộng lượng mà nói cho ngươi hay— Là vì ta đã ngủ Tạ Chiêu. Không đúng, là Tạ Chiêu ngủ ta chứ. Không được, ta là công chúa, cứ coi như là ta đã ngủ hắn đi, nếu không thì thật mất mặt cho ta quá.
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem11,849
Số chương7
Thể loạiNgôn Tình, Cổ Đại, HE, Đoản Văn, Hài Hước, Ngọt

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 1Chương 12/4/20256980
Chương 2Chương 22/4/2025240
Chương 3Chương 32/4/20257540
Chương 4Chương 42/4/20257970
Chương 5Chương 52/4/20258380
Chương 6Chương 62/4/20258970
Chương 7Chương 7 - Hết2/4/20258400
NIỆM NIỆM DƯ KHANH

NIỆM NIỆM DƯ KHANH

NIỆM NIỆM DƯ KHANH
11849
Lượt xem
7
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
14:20 02/04/2025

Mô tả

Giới thiệu: 

Công chúa đã phải lòng vị thái phó lạnh lùng đến cực điểm đó.

Nghe được tin đồn này, ta lập tức tóm lấy thủ phạm, véo lấy tai nó.

Tiểu thái tử Tiêu Cảnh Thần đau đớn kêu oai oái, khuôn mặt nhỏ nhăn thành một đống: "Ta có nói sai đâu, cô cô thật sự thích Thái phó mà! Từ sau bữa tiệc sinh thần của ta, cô cô cứ cố ý tránh né Thái phó. Ta nhìn thấy rất rõ ràng, cô cô khó lắm mới được một lần thiếu nữ hoài xuân!"

Thiếu nữ, hoài,  xuân!

Ta cảm giác thái dương mình đang giật giật, vừa định phát tác thì nghe cung nhân bẩm báo, Thái phó tới rồi.

Khuôn mặt giận dỗi của Tiêu Cảnh Thần lập tức đắc ý hẳn lên. Ta kinh hãi trong lòng, vội nhấc váy định chạy, nhưng lại bị nó giữ chặt tay áo.

Mặt ta tối sầm, đành cởi luôn áo ngoài, thằng bé chới với ngã nhào xuống đất, ta bỏ lại một câu “Hôm khác ta sẽ tính sổ với ngươi” rồi vội vàng chạy ra ngoài.

Ta cũng cuống đến hồ đồ, nếu nhớ ra có thể leo qua cửa sổ thì đã không đụng phải Tạ Chiêu ngay trước cửa điện.

Mùi đàn hương thanh lãnh quen thuộc.

Ta lùi lại hai bước, không dám ngẩng đầu nhìn hắn. Thấy hắn đứng yên tại chỗ, ta nhanh chóng bước vòng qua bên cạnh để rời đi, nhưng lại bị hắn đưa tay giữ lại.

Bàn tay thon dài đẹp đẽ của hắn nắm lấy cổ tay ta, mang chút hơi lạnh, vậy mà ta lại có cảm giác như bị bỏng.

“Thái phó, ngài quá phận rồi.”

Tạ Chiêu nghe vậy liền buông tay: “Thần thất lễ, công chúa xin chờ giây lát.”

Hắn chậm rãi bước vào trong điện, nhặt chiếc áo ngoài dưới đất, cẩn thận phủi bụi rồi đưa cho ta, giọng điệu lạnh nhạt, không nghe ra cảm xúc gì: “Bên ngoài gió lớn, công chúa đừng để bị lạnh.”

Ta nhận lấy, rồi rời đi mà không hề quay đầu lại.

Nếu ngươi thành tâm hỏi vì sao ta, một công chúa, lại phải tránh né một thái phó nho nhỏ, thì ta cũng rộng lượng mà nói cho ngươi hay—

Là vì ta đã ngủ Tạ Chiêu.

Không đúng, là Tạ Chiêu ngủ ta chứ.

Không được, ta là công chúa, cứ coi như là ta đã ngủ hắn đi, nếu không thì thật mất mặt cho ta quá.