Thông tin truyện: RƠI VÀO TRÙNG KHƠI
Tiêu đềRƠI VÀO TRÙNG KHƠI
Mô tảPhu quân mang về một thiếu nữ thanh xuân ngày trước, nàng ấy nhiệt tình, táo bạo, cưỡi ngựa tung hoành giữa chốn đông người, cùng chàng đồng hành một ngựa. Còn ta, cổ hủ vô vị, tựa như tượng bồ tát làm từ bùn, nhìn một lần cũng đã khiến chàng chán ghét. Ngay cả hài nhi mà ta dốc hết sức mình sinh hạ cũng thích nàng hơn, nhận nàng làm mẫu thân. Đêm ấy mưa lớn, ta đứng bên cửa sổ, ngơ ngẩn hồi lâu, cầm bút viết lá thư hòa ly, ném vào mặt phu quân. Nhưng lại bị chàng dùng nghiên mực đập vào trán, để lại vết thương nơi ấn đường. Ta như ý mà hòa ly, cũng quên đi năm năm ký ức. Thời gian trôi qua, lang quân ôm trong lòng một bé gái, đang cài cho ta một bông hoa bên tóc mai. Không xa đó, một đôi phụ tử mắt đỏ hoe, nghẹn ngào gọi ta. Ta không hiểu, nhíu mày: “Người kia thật kỳ lạ, nhìn ta mà khóc làm gì?” Lang quân nhẹ nhàng hôn lên vết sẹo trên trán ta: “Có lẽ là tâm trí không được bình thường, phu nhân đừng để ý đến.” 1 Năm thứ năm khi ta và Tạ Lăng kết duyên, chàng đón về người trong lòng là Bùi Chỉ. Nàng Bùi thuở nhỏ đã từng có tình ý với chàng. Nay vừa mất phu quân, trở thành quả phụ, một thân áo vải trắng, không phấn son nhưng vẫn thanh tao thoát tục. Khi Tạ Lăng cùng Bùi Chỉ cưỡi ngựa dọc theo con đường dài, ta đang đứng trong đám đông để mua bánh phục linh cho Tạ Tụng An. Trẻ con vào tuổi này rất thích ăn vặt, mỗi ngày đều làm ầm lên đòi ăn. Bất ngờ, con ngựa của Bùi Chỉ mất kiểm soát. Tiếng vó ngựa dồn dập, người trong đám đông hoảng sợ, chen lấn nhau để tránh đường. Ta bị xô ngã xuống đất, khuỷu tay bị đập mạnh rách da, máu thấm đỏ một bên tay áo. Tạ Lăng nhanh tay, đưa tay ôm lấy Bùi Chỉ. Vòng eo mềm mại của nàng nằm gọn trong bàn tay lớn của chàng, nàng được chàng dễ dàng đưa lên ngồi vững phía trước. Con ngựa điên cuồng sắp dẫm lên đầu ta, nhưng không hiểu sao nó đột nhiên khựng lại, né qua một bên. Ta nằm rạp trên đất, đầu tóc bù xù, trâm cài rơi rụng, trong lúc đó nghe thấy có người hô lớn: “Tiểu công gia thật là tài giỏi! Thật xứng đôi với phu nhân!”
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem5,639
Số chương15
Thể loạiNgôn Tình, Ngược, Nữ Cường

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 1Chương 117/4/20253800
Chương 2Chương 217/4/20253820
Chương 3Chương 317/4/20253790
Chương 4Chương 417/4/20253690
Chương 5Chương 517/4/20253810
Chương 6Chương 617/4/20254140
Chương 7Chương 717/4/20253790
Chương 8Chương 817/4/20253630
Chương 9Chương 917/4/20253870
Chương 10Chương 1017/4/20254190
Chương 11Chương 1117/4/20254240
Chương 12Chương 1217/4/20253810
Chương 13Chương 1317/4/20253720
Chương 14Chương 1417/4/20253760
Chương 15Chương 1517/4/20252280
RƠI VÀO TRÙNG KHƠI

RƠI VÀO TRÙNG KHƠI

RƠI VÀO TRÙNG KHƠI
5639
Lượt xem
15
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
01:26 27/09/2025

Mô tả

Phu quân mang về một thiếu nữ thanh xuân ngày trước, nàng ấy nhiệt tình, táo bạo, cưỡi ngựa tung hoành giữa chốn đông người, cùng chàng đồng hành một ngựa.

Còn ta, cổ hủ vô vị, tựa như tượng bồ tát làm từ bùn, nhìn một lần cũng đã khiến chàng chán ghét.

Ngay cả hài nhi mà ta dốc hết sức mình sinh hạ cũng thích nàng hơn, nhận nàng làm mẫu thân.

Đêm ấy mưa lớn, ta đứng bên cửa sổ, ngơ ngẩn hồi lâu, cầm bút viết lá thư hòa ly, ném vào mặt phu quân.

Nhưng lại bị chàng dùng nghiên mực đập vào trán, để lại vết thương nơi ấn đường.

Ta như ý mà hòa ly, cũng quên đi năm năm ký ức.

Thời gian trôi qua, lang quân ôm trong lòng một bé gái, đang cài cho ta một bông hoa bên tóc mai.

Không xa đó, một đôi phụ tử mắt đỏ hoe, nghẹn ngào gọi ta.

Ta không hiểu, nhíu mày:

“Người kia thật kỳ lạ, nhìn ta mà khóc làm gì?”

Lang quân nhẹ nhàng hôn lên vết sẹo trên trán ta:

“Có lẽ là tâm trí không được bình thường, phu nhân đừng để ý đến.”

1

Năm thứ năm khi ta và Tạ Lăng kết duyên, chàng đón về người trong lòng là Bùi Chỉ.

Nàng Bùi thuở nhỏ đã từng có tình ý với chàng.

Nay vừa mất phu quân, trở thành quả phụ, một thân áo vải trắng, không phấn son nhưng vẫn thanh tao thoát tục.

Khi Tạ Lăng cùng Bùi Chỉ cưỡi ngựa dọc theo con đường dài, ta đang đứng trong đám đông để mua bánh phục linh cho Tạ Tụng An.

Trẻ con vào tuổi này rất thích ăn vặt, mỗi ngày đều làm ầm lên đòi ăn.

Bất ngờ, con ngựa của Bùi Chỉ mất kiểm soát.

Tiếng vó ngựa dồn dập, người trong đám đông hoảng sợ, chen lấn nhau để tránh đường.

Ta bị xô ngã xuống đất, khuỷu tay bị đập mạnh rách da, máu thấm đỏ một bên tay áo.

Tạ Lăng nhanh tay, đưa tay ôm lấy Bùi Chỉ.

Vòng eo mềm mại của nàng nằm gọn trong bàn tay lớn của chàng, nàng được chàng dễ dàng đưa lên ngồi vững phía trước.

Con ngựa điên cuồng sắp dẫm lên đầu ta, nhưng không hiểu sao nó đột nhiên khựng lại, né qua một bên.

Ta nằm rạp trên đất, đầu tóc bù xù, trâm cài rơi rụng, trong lúc đó nghe thấy có người hô lớn:

“Tiểu công gia thật là tài giỏi! Thật xứng đôi với phu nhân!”