Thông tin truyện: Sau khi bị Trạng Nguyên hưu bỏ, gả cho thợ săn làm sủng thê
Tiêu đềSau khi bị Trạng Nguyên hưu bỏ, gả cho thợ săn làm sủng thê
Mô tảTa là một người vợ tào khang bị Trạng Nguyên hưu bỏ. Cha mẹ chê ta mất mặt, lấy hết của hồi môn đuổi ta ra khỏi nhà. Trong tiếng chê cười của cả thôn, ta đã đi vào núi sâu, vốn định dùng một chiếc dây thừng để treo cổ, người thợ săn trong núi lại thu lưu ta. Hắn cho ta một chốn yên thân, cho ta một danh phận. Chỉ cần một điều kiện, là chăm sóc cho đứa con bị điên của hắn. Sau khi ta đồng ý thì tận tâm chăm sóc che chở cho con trai. Sau này, đứa con trai bị điên ấy của ta trở thành quyền thần đương triều. Khi chồng cũ của ta tới đây tặng lễ, mặt xám mày tro. 1. Ta ôm chặt lấy tay nải trong ngực, lau nước mắt nước mũi, bước đi suy yếu vô lực nện bước đi vào trong núi. Tướng công thư sinh của ta là Cao Bân đã đỗ Trạng Nguyên rồi. Nhưng tới theo tin tức này là một phong hưu thư.  Sau khi được thiên kim nhà giàu nhìn trúng, hắn không chút do dự mà vứt bỏ ta, lựa chọn phú quý. Cha mẹ vốn đã tưởng rằng có thể cùng hưởng phúc với ta, không ngờ vừa mới vui vẻ được mấy ngày đã thấy ta mang hành lý về nhà mẹ đẻ. Biết ta đã trở thành người vợ bị hưu bỏ, các ca ca đệ đệ và chị dâu đều ghét bỏ một kẻ vô dụng lại đen đủi như ta. Bọn họ ngay tại chỗ lật mặt, tịch thu tất cả của hồi môn của ta, đuổi ta ra khỏi nhà. Người cùng làng ở quê nhà đều cười nhạo ta, ta từng bước từng bước một mà đi vào núi sâu. Ta tuyệt vọng mà nghĩ, đi đến khi nào chết thì thôi! Dù sao cũng không ở lại trong thôn nữa, bị người ta nhạo báng phỉ nhổ. Núi rừng vừa mới vào thu, lúc sáng sớm và tối muộn đều lạnh, ta ôm chặt hai tay muốn giữ một chút độ ấm. Bất tri bất giác càng đi càng sâu, cây cối vừa cao vừa rậm rạp, sớm không còn nhìn thấy con đường ta đã từng đi qua. Vừa đói vừa lạnh, ta dựa vào một cái cây lớn, đêm nay chỉ có thể dựa vào cây đại thụ này che mưa chắn gió. Bụng đói kêu vang, gió lạnh chui vào quần áo mỏng manh, bóng đêm bốn phía cùng với cây cối vây quanh. Đột nhiên, một con lợn rừng lao tới từ rừng cây, chạy thẳng về phía ta. Chết ở hoang sơn dã lĩnh thì thôi đi, còn chết trong miệng một con lợn rừng, thật sự là quá xui xẻo. Ta tuyệt vọng nhắm mặt lại, chuẩn bị chấp nhận vận mệnh bất công. ____________ Sau khi bị Trạng nguyên hưu bỏ, gả cho thợ săn làm sủng thê Tác giả: Nại Nại - 奈奈 Đề cử và raw: Love in small things Dịch: Animism & Me
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem13,682
Số chương9
Thể loạiNgôn Tình, Cổ Đại, HE, Chữa Lành

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 1Chương 12/4/20257460
Chương 2Chương 22/4/20252380
Chương 3Chương 32/4/20253890
Chương 4Chương 42/4/20254110
Chương 5Chương 52/4/20254800
Chương 6Chương 62/4/20258140
Chương 7Chương 72/4/20258120
Chương 8Chương 82/4/2025310
Chương 9Chương 9 - Hết2/4/20257610
Sau khi bị Trạng Nguyên hưu bỏ, gả cho thợ săn làm sủng thê

Sau khi bị Trạng Nguyên hưu bỏ, gả cho thợ săn làm sủng thê

Sau khi bị Trạng Nguyên hưu bỏ, gả cho thợ săn làm sủng thê
13682
Lượt xem
9
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
14:22 02/04/2025

Mô tả

Ta là một người vợ tào khang bị Trạng Nguyên hưu bỏ.

Cha mẹ chê ta mất mặt, lấy hết của hồi môn đuổi ta ra khỏi nhà.

Trong tiếng chê cười của cả thôn, ta đã đi vào núi sâu, vốn định dùng một chiếc dây thừng để treo cổ, người thợ săn trong núi lại thu lưu ta.

Hắn cho ta một chốn yên thân, cho ta một danh phận.

Chỉ cần một điều kiện, là chăm sóc cho đứa con bị điên của hắn.

Sau khi ta đồng ý thì tận tâm chăm sóc che chở cho con trai.

Sau này, đứa con trai bị điên ấy của ta trở thành quyền thần đương triều.

Khi chồng cũ của ta tới đây tặng lễ, mặt xám mày tro.

1.

Ta ôm chặt lấy tay nải trong ngực, lau nước mắt nước mũi, bước đi suy yếu vô lực nện bước đi vào trong núi.

Tướng công thư sinh của ta là Cao Bân đã đỗ Trạng Nguyên rồi.

Nhưng tới theo tin tức này là một phong hưu thư. 

Sau khi được thiên kim nhà giàu nhìn trúng, hắn không chút do dự mà vứt bỏ ta, lựa chọn phú quý.

Cha mẹ vốn đã tưởng rằng có thể cùng hưởng phúc với ta, không ngờ vừa mới vui vẻ được mấy ngày đã thấy ta mang hành lý về nhà mẹ đẻ.

Biết ta đã trở thành người vợ bị hưu bỏ, các ca ca đệ đệ và chị dâu đều ghét bỏ một kẻ vô dụng lại đen đủi như ta.

Bọn họ ngay tại chỗ lật mặt, tịch thu tất cả của hồi môn của ta, đuổi ta ra khỏi nhà.

Người cùng làng ở quê nhà đều cười nhạo ta, ta từng bước từng bước một mà đi vào núi sâu.

Ta tuyệt vọng mà nghĩ, đi đến khi nào chết thì thôi! Dù sao cũng không ở lại trong thôn nữa, bị người ta nhạo báng phỉ nhổ.

Núi rừng vừa mới vào thu, lúc sáng sớm và tối muộn đều lạnh, ta ôm chặt hai tay muốn giữ một chút độ ấm.

Bất tri bất giác càng đi càng sâu, cây cối vừa cao vừa rậm rạp, sớm không còn nhìn thấy con đường ta đã từng đi qua.

Vừa đói vừa lạnh, ta dựa vào một cái cây lớn, đêm nay chỉ có thể dựa vào cây đại thụ này che mưa chắn gió.

Bụng đói kêu vang, gió lạnh chui vào quần áo mỏng manh, bóng đêm bốn phía cùng với cây cối vây quanh.

Đột nhiên, một con lợn rừng lao tới từ rừng cây, chạy thẳng về phía ta.

Chết ở hoang sơn dã lĩnh thì thôi đi, còn chết trong miệng một con lợn rừng, thật sự là quá xui xẻo.

Ta tuyệt vọng nhắm mặt lại, chuẩn bị chấp nhận vận mệnh bất công.

____________

Sau khi bị Trạng nguyên hưu bỏ, gả cho thợ săn làm sủng thê

Tác giả: Nại Nại - 奈奈

Đề cử và raw: Love in small things

Dịch: Animism & Me