Tiêu đề | SINH CON TRAI, CHỒNG MUỐN THOÁT VAI, TÔI GỌI BẢO MẪU XỬ ĐẸP NHÀ CHỒNG |
---|---|
Mô tả | Khi tôi sinh con trai, gặp biến chứng nghiêm trọng, suýt nữa mất mạng trên bàn mổ. Thay máu nửa người, nằm viện ba tuần trời, tỉnh dậy tưởng được thở phào... thì thấy mẹ chồng đăng một dòng trạng thái trên Mạng xã hội: “Cảm ơn con trai đã cho mẹ lên chức bà nội. Vất vả cho con rồi.” Tôi nằm trên giường, người yếu như sợi bún thiu, nhìn điện thoại mà bật cười khan. Quay sang hỏi chồng: “Anh vất vả lắm hả?” Hắn hờ hững hất cằm: “Chứ sao nữa? Vất vả cả năm trời, cuối cùng cũng được giải thoát.” Tôi nghe xong câu đó mà tỉnh hẳn cơn mê. À, thì ra tôi vừa rặn xong đứa con thì cả hai mẹ con hắn không cần giả vờ nữa? Không diễn vai “người chồng tốt” nữa. Không cần đóng vai “mẹ chồng quốc dân” nữa. Vì tôi đã đẻ xong, tôi hết giá trị, tôi không còn cửa chạy trốn. Cơ thể tôi thì như vừa bị xe tải cán qua, chẳng còn sức mà la hét đôi co, nhưng tôi còn có... viện binh. Gọi ngay cho bảo mẫu mà tôi thuê từ trước — người phụ nữ nói ít làm nhiều, nóng tính không kém phần “sâu cay”. Vừa nghe tôi kể chuyện, chị bảo: “Được, để chị đến. Lần này phải dạy lại ‘ai đó’ thế nào là tử tế.” Và đúng thật, mỗi câu chị nói ra là một nhát dao chí mạng, khiến mẹ chồng tôi nghẹn họng không dám ho. Nghe mà… đã cái nư! |
Trạng thái | Hoàn thành |
Tác giả | Đọc Xíu - Admin |
Lượt xem | 2,662 |
Số chương | 5 |
Thể loại | Đô Thị, Nữ Cường, Vả Mặt, Trả Thù |
Danh sách chương
STT | Tiêu đề | Ngày đăng | Lượt xem | Bình luận |
---|---|---|---|---|
Chương 1 | 1 | 18/9/2025 | 335 | 0 |
Chương 2 | 2 | 18/9/2025 | 580 | 0 |
Chương 3 | 3 | 18/9/2025 | 552 | 0 |
Chương 4 | 4 | 18/9/2025 | 544 | 0 |
Chương 5 | 5 | 18/9/2025 | 654 | 0 |

SINH CON TRAI, CHỒNG MUỐN THOÁT VAI, TÔI GỌI BẢO MẪU XỬ ĐẸP NHÀ CHỒNG
Mô tả
Khi tôi sinh con trai, gặp biến chứng nghiêm trọng, suýt nữa mất mạng trên bàn mổ. Thay máu nửa người, nằm viện ba tuần trời, tỉnh dậy tưởng được thở phào... thì thấy mẹ chồng đăng một dòng trạng thái trên Mạng xã hội:
“Cảm ơn con trai đã cho mẹ lên chức bà nội. Vất vả cho con rồi.”
Tôi nằm trên giường, người yếu như sợi bún thiu, nhìn điện thoại mà bật cười khan. Quay sang hỏi chồng:
“Anh vất vả lắm hả?”
Hắn hờ hững hất cằm:
“Chứ sao nữa? Vất vả cả năm trời, cuối cùng cũng được giải thoát.”
Tôi nghe xong câu đó mà tỉnh hẳn cơn mê. À, thì ra tôi vừa rặn xong đứa con thì cả hai mẹ con hắn không cần giả vờ nữa?
Không diễn vai “người chồng tốt” nữa. Không cần đóng vai “mẹ chồng quốc dân” nữa. Vì tôi đã đẻ xong, tôi hết giá trị, tôi không còn cửa chạy trốn.
Cơ thể tôi thì như vừa bị xe tải cán qua, chẳng còn sức mà la hét đôi co, nhưng tôi còn có... viện binh.
Gọi ngay cho bảo mẫu mà tôi thuê từ trước — người phụ nữ nói ít làm nhiều, nóng tính không kém phần “sâu cay”. Vừa nghe tôi kể chuyện, chị bảo:
“Được, để chị đến. Lần này phải dạy lại ‘ai đó’ thế nào là tử tế.”
Và đúng thật, mỗi câu chị nói ra là một nhát dao chí mạng, khiến mẹ chồng tôi nghẹn họng không dám ho. Nghe mà… đã cái nư!