Thông tin truyện: Sinh Sinh Bất Tức (Sự sống không ngừng tiếp nối)
Tiêu đềSinh Sinh Bất Tức (Sự sống không ngừng tiếp nối)
Mô tảBa đánh mẹ, mẹ đưa dao cho ông.    Mẹ cười tươi rói nói:    “Đến đây, đến đây, chém vào đây này! Giết tôi đi, để xem mấy thằng cháu nội, cháu ngoại của ông có đứa nào được thi công chức không!”    Bà nội ghét tôi vì tôi là con gái, luôn đánh mắng tôi.    Mẹ chạy đến trước cửa nhà cô tôi, đứng chửi to:    “Bà mẹ chồng này đúng là vô dụng! Sao lại sinh ra một đứa con gái chứ? Thật là sinh ra cái thứ đồ chả ai thích, chỉ biết tiêu tốn tiền của người ta!”    Cô tôi, người đã lấy bí thư thôn, tức đến đen mặt.    Mẹ hớn hở kéo tôi đi, vừa đi vừa hát líu lo:    “Công nhân điên cuồng lên, ngay cả chó cũng phải sợ!”
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem61,584
Số chương15
Thể loạiNgôn Tình, Gia Đấu, Nữ Cường, Vả Mặt, HE, Hiện Đại, Gia Đình, Sảng Văn

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 112/4/20258880
Chương 222/4/20258890
Chương 332/4/20255230
Chương 442/4/20255180
Chương 552/4/20252040
Chương 662/4/20254330
Chương 772/4/20257130
Chương 882/4/20258820
Chương 992/4/20257730
Chương 10102/4/2025380
Chương 11112/4/20257930
Chương 12122/4/20255120
Chương 13132/4/20257610
Chương 14142/4/2025600
Chương 1515 (Hết)2/4/20255970
Sinh Sinh Bất Tức (Sự sống không ngừng tiếp nối)

Sinh Sinh Bất Tức (Sự sống không ngừng tiếp nối)

Sinh Sinh Bất Tức (Sự sống không ngừng tiếp nối)
61584
Lượt xem
15
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
02:28 02/10/2025

Mô tả

Ba đánh mẹ, mẹ đưa dao cho ông. 

Mẹ cười tươi rói nói: 

“Đến đây, đến đây, chém vào đây này! Giết tôi đi, để xem mấy thằng cháu nội, cháu ngoại của ông có đứa nào được thi công chức không!” 

Bà nội ghét tôi vì tôi là con gái, luôn đánh mắng tôi. 

Mẹ chạy đến trước cửa nhà cô tôi, đứng chửi to: 

“Bà mẹ chồng này đúng là vô dụng! Sao lại sinh ra một đứa con gái chứ? Thật là sinh ra cái thứ đồ chả ai thích, chỉ biết tiêu tốn tiền của người ta!” 

Cô tôi, người đã lấy bí thư thôn, tức đến đen mặt. 

Mẹ hớn hở kéo tôi đi, vừa đi vừa hát líu lo: 

“Công nhân điên cuồng lên, ngay cả chó cũng phải sợ!”