Thông tin truyện: Sơn hải bất tương bình
Tiêu đềSơn hải bất tương bình
Mô tảLục Cảnh không còn yêu tôi nữa. Tôi bị anh bỏ rơi giữa biển người náo nhiệt. Dì Tuyết bê lên một miếng bánh nhỏ. “Ăn chút gì đi con.” Tôi quay đầu đi, đôi mắt đỏ hoe, trong mắt tràn đầy sự mong chờ. “Tối nay anh ấy có về không dì?” Dì Tuyết cúi đầu, không dám nhìn vào mắt tôi. Tôi cũng hiểu rồi. Dì Tuyết xoay người, lấy một chiếc khăn choàng, choàng lên vai tôi. Tôi chẳng có phản ứng gì, chỉ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào cổ tay trái vẫn còn quấn băng dày cộm. “Đứa nhỏ ngốc, dù trong hoàn cảnh nào con cũng không nên lấy sức khoẻ mình ra đùa giỡn.” Tôi đứng giữa Hải Viên rộng lớn. Đèn đường đã sáng, tôi khẽ nhắm mắt lại. Ba ngày trước, cuối cùng tôi cũng đánh mất lòng tự tôn của bản thân, làm cái việc mà bản thân cũng ghê tởm chính mình. Dùng tính mạng để uy hiếp Lục Cảnh quay về, thật đê hèn làm sao. Lưỡi dao nhẹ nhàng lướt qua cổ tay, lúc đó trong đầu tôi đã có quyết định – cứ thế mà ngủ mãi thôi cũng được. Nhưng mục đích của tôi cuối cùng vẫn không thành. Tôi không ngủ mãi, cũng không khiến người ấy hoảng sợ, không làm anh ta quay về nhìn tôi lấy một lần. Hoá ra, khi đã không còn yêu một người, thì sống chết của người ấy cũng chẳng liên quan gì đến anh ta nữa.
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem2,678
Số chương10
Thể loạiHE, Hiện Đại, Ngược

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 1Chương 12/4/20251310
Chương 2Chương 22/4/20251580
Chương 3Chương 32/4/20251690
Chương 4Chương 42/4/20252590
Chương 5Chương 52/4/20253200
Chương 6Chương 62/4/20253860
Chương 7Chương 72/4/20253610
Chương 8Chương 82/4/20252610
Chương 9Chương 92/4/20252780
Chương 10Chương 10 - Hoàn toàn văn2/4/20253550
Sơn hải bất tương bình

Sơn hải bất tương bình

Sơn hải bất tương bình
2678
Lượt xem
10
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
14:24 02/04/2025

Mô tả

Lục Cảnh không còn yêu tôi nữa. Tôi bị anh bỏ rơi giữa biển người náo nhiệt.

Dì Tuyết bê lên một miếng bánh nhỏ.

“Ăn chút gì đi con.”

Tôi quay đầu đi, đôi mắt đỏ hoe, trong mắt tràn đầy sự mong chờ.

“Tối nay anh ấy có về không dì?”

Dì Tuyết cúi đầu, không dám nhìn vào mắt tôi.

Tôi cũng hiểu rồi.

Dì Tuyết xoay người, lấy một chiếc khăn choàng, choàng lên vai tôi.

Tôi chẳng có phản ứng gì, chỉ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào cổ tay trái vẫn còn quấn băng dày cộm.

“Đứa nhỏ ngốc, dù trong hoàn cảnh nào con cũng không nên lấy sức khoẻ mình ra đùa giỡn.”

Tôi đứng giữa Hải Viên rộng lớn. Đèn đường đã sáng, tôi khẽ nhắm mắt lại.

Ba ngày trước, cuối cùng tôi cũng đánh mất lòng tự tôn của bản thân, làm cái việc mà bản thân cũng ghê tởm chính mình. Dùng tính mạng để uy hiếp Lục Cảnh quay về, thật đê hèn làm sao.

Lưỡi dao nhẹ nhàng lướt qua cổ tay, lúc đó trong đầu tôi đã có quyết định – cứ thế mà ngủ mãi thôi cũng được.

Nhưng mục đích của tôi cuối cùng vẫn không thành.

Tôi không ngủ mãi, cũng không khiến người ấy hoảng sợ, không làm anh ta quay về nhìn tôi lấy một lần.

Hoá ra, khi đã không còn yêu một người, thì sống chết của người ấy cũng chẳng liên quan gì đến anh ta nữa.