Tiêu đề | Tham lam |
---|---|
Mô tả | Năm thứ tư dây dưa với Chu Tấn Nhiên, nhà tôi phá sản. Ánh trăng sáng của hắn nhân cơ hội nói: “Vừa lúc để cho cô ta chịu chút đau khổ, mài mòn tính tình yếu ớt của cô ta đi.” Chu Tấn Nhiên nghe xong lời của cô ta bèn vứt tôi ở nước ngoài. Bốn tháng sau, tôi mang theo vết thương chồng chất trở lại Bắc Kinh. Tất cả mọi người đều cho rằng tôi vẫn sẽ tiếp tục quấn lấy Chu Tấn Nhiên không buông. Tôi lại chủ động tránh né hắn, trả lại lễ vật của hắn. Hoàn toàn vạch rõ ranh giới với hắn. Chu Tấn Nhiên cười nói với đám bạn bè: “Cuối cùng cũng vứt được cái thuốc dán da chó này.” Nhưng ngày tôi rời khỏi Bắc Kinh, hắn lại thất hồn lạc phách đuổi tới sân bay, run giọng cầu xin tôi: “Sơ Niệm, em ở lại thì chúng ta vẫn như trước, được không?” Tôi cong mắt cười, chỉ vào cái bụng hơi gồ lên của mình: “Chu Tấn Nhiên anh xem, chúng ta còn có thể quay trở lại như trước đây được sao?” |
Trạng thái | Hoàn thành |
Tác giả | Đọc Xíu - Admin |
Lượt xem | 58,324 |
Số chương | 15 |
Thể loại | Ngôn Tình, HE, Hiện Đại, Ngược, Ngọt |
Danh sách chương
STT | Tiêu đề | Ngày đăng | Lượt xem | Bình luận |
---|---|---|---|---|
Chương 1 | Chương 01 | 2/4/2025 | 611 | 0 |
Chương 2 | Chương 02 | 2/4/2025 | 860 | 0 |
Chương 3 | Chương 03 | 2/4/2025 | 486 | 0 |
Chương 4 | Chương 04 | 2/4/2025 | 268 | 0 |
Chương 5 | Chương 05 | 2/4/2025 | 614 | 0 |
Chương 6 | Chương 06 | 2/4/2025 | 149 | 0 |
Chương 7 | Chương 07 | 2/4/2025 | 284 | 0 |
Chương 8 | Chương 08 | 2/4/2025 | 700 | 0 |
Chương 9 | Chương 09 | 2/4/2025 | 200 | 0 |
Chương 10 | Chương 10 | 2/4/2025 | 897 | 0 |
Chương 11 | Chương 11 | 2/4/2025 | 35 | 0 |
Chương 12 | Chương 12 | 2/4/2025 | 558 | 0 |
Chương 13 | Chương 13 | 2/4/2025 | 325 | 0 |
Chương 14 | Chương 14 | 2/4/2025 | 595 | 0 |
Chương 15 | Chương 15 | 2/4/2025 | 742 | 0 |

Tham lam
Mô tả
Năm thứ tư dây dưa với Chu Tấn Nhiên, nhà tôi phá sản.
Ánh trăng sáng của hắn nhân cơ hội nói: “Vừa lúc để cho cô ta chịu chút đau khổ, mài mòn tính tình yếu ớt của cô ta đi.”
Chu Tấn Nhiên nghe xong lời của cô ta bèn vứt tôi ở nước ngoài.
Bốn tháng sau, tôi mang theo vết thương chồng chất trở lại Bắc Kinh.
Tất cả mọi người đều cho rằng tôi vẫn sẽ tiếp tục quấn lấy Chu Tấn Nhiên không buông.
Tôi lại chủ động tránh né hắn, trả lại lễ vật của hắn.
Hoàn toàn vạch rõ ranh giới với hắn.
Chu Tấn Nhiên cười nói với đám bạn bè: “Cuối cùng cũng vứt được cái thuốc dán da chó này.”
Nhưng ngày tôi rời khỏi Bắc Kinh, hắn lại thất hồn lạc phách đuổi tới sân bay, run giọng cầu xin tôi:
“Sơ Niệm, em ở lại thì chúng ta vẫn như trước, được không?”
Tôi cong mắt cười, chỉ vào cái bụng hơi gồ lên của mình:
“Chu Tấn Nhiên anh xem, chúng ta còn có thể quay trở lại như trước đây được sao?”