Thông tin truyện: Thê tử
Tiêu đềThê tử
Mô tảSau khi bị sủng thiếp được Thái tử yêu chiều nhất đẩy xuống đài cao, ta mất đi toàn bộ ký ức. Chỉ duy nhất… ta nhận nhầm một bé trai ngốc nghếch là nhi tử của mình. Cả Đông cung đều cười nhạo ta. Bảo rằng đầu óc ta đập hỏng rồi, ngay cả con ruột cũng chẳng nhận ra. Thế nhưng, mỗi lần ta nhìn thấy đứa trẻ tuấn tú lạnh lùng kia bên cạnh Thái tử, trong lòng chỉ dâng lên sự sợ hãi. Trên đời sao có mẫu thân nào lại e sợ chính con mình? Gạt người mà thôi. Ta nhận định, bé ngốc kia mới là nhi tử của ta. Vậy nên, khi phụ thân của đứa ngốc lặng lẽ quay về, toan bế nó đi, ta cũng liền nhận định —— người ấy là phu quân của ta. Ta vươn tay, nắm lấy áo y, trong mắt tràn đầy quyến luyến, nhẹ nhàng gọi ra cách xưng hô từng nằm sâu trong ký ức: “Phu quân, mang thiếp đi…”
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem1,540
Số chương8
Thể loạiNgôn Tình, Cổ Đại

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 1Chương 128/9/20252480
Chương 2Chương 228/9/20251900
Chương 3Chương 328/9/20252250
Chương 4Chương 428/9/20252010
Chương 5Chương 528/9/20251540
Chương 6Chương 628/9/20251890
Chương 7Chương 728/9/20252000
Chương 8Chương 828/9/20251340
Thê tử

Thê tử

Thê tử
1540
Lượt xem
8
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
07:53 28/09/2025

Mô tả

Sau khi bị sủng thiếp được Thái tử yêu chiều nhất đẩy xuống đài cao, ta mất đi toàn bộ ký ức.

Chỉ duy nhất… ta nhận nhầm một bé trai ngốc nghếch là nhi tử của mình.

Cả Đông cung đều cười nhạo ta.

Bảo rằng đầu óc ta đập hỏng rồi, ngay cả con ruột cũng chẳng nhận ra.

Thế nhưng, mỗi lần ta nhìn thấy đứa trẻ tuấn tú lạnh lùng kia bên cạnh Thái tử, trong lòng chỉ dâng lên sự sợ hãi.

Trên đời sao có mẫu thân nào lại e sợ chính con mình?

Gạt người mà thôi.

Ta nhận định, bé ngốc kia mới là nhi tử của ta.

Vậy nên, khi phụ thân của đứa ngốc lặng lẽ quay về, toan bế nó đi, ta cũng liền nhận định —— người ấy là phu quân của ta.

Ta vươn tay, nắm lấy áo y, trong mắt tràn đầy quyến luyến, nhẹ nhàng gọi ra cách xưng hô từng nằm sâu trong ký ức:

“Phu quân, mang thiếp đi…”