Tiêu đề | Tổ Trưởng Và Mèo Con Fullstack |
---|---|
Mô tả | Tôi vẫn luôn tin rằng đời người có hai nỗi đau lớn: Một là thích thầm sếp của mình, hai là sếp lại xem mình như ổ sạc dự phòng. Tối hôm đó, tôi vừa đi họp về, trời mưa rả rích, chỉ muốn ăn một bát mì gói. Nhưng cái số của tôi không cho phép tôi sống yên ổn như vậy. Cậu tổ trưởng tổ kỹ thuật, tên Tạ Trầm, người đàn ông mặt lạnh như card đồ họa quá nhiệt, ném cho tôi một hộp cơm: “Ăn đi, phần thừa.” Nghe từ “thừa” thôi là lòng tự trọng của tôi tụt như giá cổ phiếu công ty mẹ. Tôi vừa định nói không thì bụng réo “ục ục” một tiếng rất phản chủ. “Cảm ơn.” Tôi nói mà gương mặt nóng như CPU không có quạt tản nhiệt. Tạ Trầm nhìn tôi bằng nửa con mắt, như thể tôi là virus độc hại vừa chui ra từ USB. “Ăn xong thì gửi báo cáo bug cho tôi.” Vâng, có ai ăn cơm mà cảm giác như đang ký giấy hiến tạng không? Tôi mở hộp cơm ra, bên trong có đùi gà chiên vàng giòn, thơm lừng. Mũi tôi run rẩy như chú chó phát hiện được kho xương ẩn giấu. Thế là tôi cắm mặt ăn như một con hồ ly bị bỏ đói ba kiếp. Ăn xong, ngẩng đầu lên, thấy Tạ Trầm đang chống cằm nhìn tôi. Cảm giác như bị camera an ninh chĩa vào 24/7. “Ngon không?” Anh hỏi. Tôi gật đầu. Anh nhếch môi: “Tốt, mai mua cho tôi ba hộp thế này.” … Thế đấy, tôi từ người nhận cơm miễn phí, trong 5 giây biến thành nô lệ đặt đồ ăn hộ. |
Trạng thái | Hoàn thành |
Tác giả | Đọc Xíu - Admin |
Lượt xem | 1,192 |
Số chương | 10 |
Thể loại | Hài Hước, Hiện Đại, Ngôn Tình, Sủng |
Danh sách chương
STT | Tiêu đề | Ngày đăng | Lượt xem | Bình luận |
---|---|---|---|---|
Chương 1 | Chương 1 | 18/8/2025 | 130 | 0 |
Chương 2 | Chương 2 | 18/8/2025 | 118 | 0 |
Chương 3 | Chương 3 | 18/8/2025 | 127 | 0 |
Chương 4 | Chương 4 | 18/8/2025 | 115 | 0 |
Chương 5 | Chương 5 | 18/8/2025 | 118 | 0 |
Chương 6 | Chương 6 | 18/8/2025 | 114 | 0 |
Chương 7 | Chương 7 | 18/8/2025 | 121 | 0 |
Chương 8 | Chương 8 | 18/8/2025 | 119 | 0 |
Chương 9 | Chương 9 | 18/8/2025 | 120 | 0 |
Chương 10 | Chương 10 | 18/8/2025 | 113 | 0 |

Tổ Trưởng Và Mèo Con Fullstack
Mô tả
Tôi vẫn luôn tin rằng đời người có hai nỗi đau lớn: Một là thích thầm sếp của mình, hai là sếp lại xem mình như ổ sạc dự phòng.
Tối hôm đó, tôi vừa đi họp về, trời mưa rả rích, chỉ muốn ăn một bát mì gói.
Nhưng cái số của tôi không cho phép tôi sống yên ổn như vậy.
Cậu tổ trưởng tổ kỹ thuật, tên Tạ Trầm, người đàn ông mặt lạnh như card đồ họa quá nhiệt, ném cho tôi một hộp cơm: “Ăn đi, phần thừa.”
Nghe từ “thừa” thôi là lòng tự trọng của tôi tụt như giá cổ phiếu công ty mẹ.
Tôi vừa định nói không thì bụng réo “ục ục” một tiếng rất phản chủ.
“Cảm ơn.” Tôi nói mà gương mặt nóng như CPU không có quạt tản nhiệt.
Tạ Trầm nhìn tôi bằng nửa con mắt, như thể tôi là virus độc hại vừa chui ra từ USB.
“Ăn xong thì gửi báo cáo bug cho tôi.”
Vâng, có ai ăn cơm mà cảm giác như đang ký giấy hiến tạng không?
Tôi mở hộp cơm ra, bên trong có đùi gà chiên vàng giòn, thơm lừng.
Mũi tôi run rẩy như chú chó phát hiện được kho xương ẩn giấu.
Thế là tôi cắm mặt ăn như một con hồ ly bị bỏ đói ba kiếp.
Ăn xong, ngẩng đầu lên, thấy Tạ Trầm đang chống cằm nhìn tôi.
Cảm giác như bị camera an ninh chĩa vào 24/7.
“Ngon không?” Anh hỏi.
Tôi gật đầu.
Anh nhếch môi: “Tốt, mai mua cho tôi ba hộp thế này.”
…
Thế đấy, tôi từ người nhận cơm miễn phí, trong 5 giây biến thành nô lệ đặt đồ ăn hộ.