Người ta thường nói công ty là một chiến trường, nơi không có khói lửa nhưng lại đầy những trận chiến vô hình giữa KPI và deadline.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nhưng với tôi, công ty chẳng khác gì một nồi lẩu cay tứ xuyên bốc khói nghi ngút. Ở đó, mỗi con người là một nguyên liệu bị ném vào, và không ai có thể thoát ra mà không bị "nấu chín".Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Bạn nghĩ mình là thịt bò non, tưởng sẽ được yêu chiều, nâng niu, nhưng rơi vào nồi lẩu này rồi, kiểu gì cũng bị nhúng đến chín mềm, nhai đến dai dẳng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Sếp tổng giống như củ gừng già, càng ninh lâu càng thơm, càng cay xè, ai nếm vào cũng phải vừa phục vừa sợ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Còn tôi? Tôi chỉ như cây nấm kim châm tội nghiệp, vừa bỏ vào đã bị hút sạch vị, chưa kịp nổi một bong bóng đã bị gắp mất, chẳng còn ai nhớ nổi hình dáng ban đầu.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Hôm nay, Tạ Trầm, tổ trưởng tổ kỹ thuật, lại gọi tôi lên tầng 15. Nghe cái tên thôi là tim tôi đã tự động cảnh giác, như bị virus đánh dấu đỏ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Báo cáo bug đâu?” Anh ta không cần mở đầu, không chào hỏi, cứ thế ném thẳng câu hỏi vào mặt tôi như ném một chiếc búa xuống bàn.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi lúng túng:Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Dạ… em đang kiểm tra lại quy trình test…” Giọng lí nhí như cái micro bị rè.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Đừng kiểm tra cái gì nữa, gửi bản gốc.” Giọng anh ta sắc lạnh, dứt khoát, như thể đang quét mã code mà phát hiện lỗi nghiêm trọng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Chính vào khoảnh khắc đó, tôi mới nhận ra một sự thật đau đớn: bản gốc đã bị tôi xóa nhầm trong lúc dọn máy.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Ai dọn máy trong giờ làm việc cơ chứ? Là tôi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Ai tự tay bẻ gãy cần câu cơm của mình? Lại là tôi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Thật sự là muốn đập đầu vào bàn phím để hồi sinh file đã mất.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo, cố tỏ ra như cơn gió xuân mát lành dù trong lòng là bão tố:Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Tổ trưởng Tạ, hay là… em làm lại từ đầu nhé?” Câu hỏi vừa thốt ra đã thấy bản thân dại dột.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Anh ta quay sang nhìn tôi. Ánh mắt lạnh như thép, sắc như dao mổ laser quét qua người tôi, làm tôi cảm giác từng lớp da trên mặt đều bị lột ra soi xét.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Cô ăn xong hộp cơm của tôi, giờ còn muốn ‘ăn’ luôn cả thời gian của tôi?” Giọng nói ấy như một lưỡi dao vừa bén vừa châm chọc.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi cứng họng. Khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra mình không phải nhân viên, không phải đồng nghiệp, mà là một con bug sống động trong mắt anh.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Một lỗi hệ thống, cần bị debug ngay lập tức.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi định lui về phòng, âm thầm sửa chữa sai lầm, nhưng điện thoại anh ta bỗng reo. Giọng Tạ Trầm thay đổi một chút, vẫn lạnh, nhưng có phần mệt mỏi:Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“À, ừ… em nuôi mèo sao? Tôi không rảnh…”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Từng chữ phát ra lạnh hơn cả máy chủ vừa bị treo CPU vì quá tải. Dẫu vậy, tôi vẫn nghe rõ từ “nuôi mèo”.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Chẳng hiểu sao tôi lại thấy tò mò. Một người đàn ông lạnh lùng như khối băng Bắc Cực, chỉ biết code và bug, vậy mà… nuôi mèo sao?Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi ngồi đó, vừa hồi hộp vừa khó hiểu. Trong đầu tưởng tượng ra cảnh anh bế một con mèo lông xù, nhìn nó bằng ánh mắt dịu dàng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Có khi nào anh ta yêu mèo còn hơn yêu người?Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Hay là anh chỉ nuôi mèo ảo, kiểu game nuôi mèo trong app nào đó?Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Vài ngày sau, tôi mới biết sự thật.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Hóa ra… anh ta thật sự nuôi mèo. Nhưng con mèo đó… chính là tôi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Từ khoảnh khắc anh ta buông câu nói ấy, tôi mới nhận ra vị trí của mình trong cuộc đời anh ta không chỉ là nhân viên hay đồng nghiệp.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Anh ta đối xử với tôi như một con mèo nhỏ phiền phức nhưng không nỡ bỏ đi. Đút cho tôi hộp cơm “thừa”, mắng mỏ khi tôi làm sai, nhưng lại âm thầm quan sát từng biểu cảm của tôi, như cách người ta để ý con mèo cưng nhảy lên bàn rồi phá tung nhà bếp.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi nghĩ, đời người đúng là như nồi lẩu cay.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Bạn tưởng mình chỉ là nguyên liệu bị nấu chín, nhưng thực chất có khi lại bị nhặt ra và nuôi dưỡng, như cách anh nuôi tôi bằng ánh mắt lạnh tanh nhưng có chút gì đó dịu dàng giấu sâu.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Có lúc tôi tự hỏi: “Phải chăng Tạ Trầm chỉ coi tôi như một con mèo trong văn phòng?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nhưng mỗi lần nhớ lại ánh mắt như dao laser của anh, tôi biết mình không có quyền than thở, vì ngay cả mèo cưng của anh chắc cũng không dám chớp mắt trước ánh nhìn ấy.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net