Thông tin chương chuong-2: Chương 2
Tên truyệnTôi Không Còn Là Vợ Anh
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Thể loạiHE, Hiện Đại, Gia Đình
Số chương10
Chương sốchuong-2
Tiêu đề chươngChương 2
Tóm tắt chươngLời của bác sĩ như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt tôi, khiến tôi choáng váng. Căn bệnh gì? Bí mật nào anh đã giấu tôi? Tôi nhìn sang bà Ngọc, nhưng bà cũng chỉ lắc đầu trong nước mắt, dường như c...

Tôi Không Còn Là Vợ Anh: Chương 2

Lời của bác sĩ như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt tôi, khiến tôi choáng váng. Căn bệnh gì? Bí mật nào anh đã giấu tôi? Tôi nhìn sang bà Ngọc, nhưng bà cũng chỉ lắc đầu trong nước mắt, dường như cũng không hề hay biết.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Hằng đứng đó, im lặng, nhưng tôi cảm nhận được sự căng thẳng toát ra từ cô ấy. Ánh mắt Hằng né tránh khi tôi nhìn sang, càng khiến tôi thêm nghi ngờ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Bác sĩ, anh ấy có bệnh gì?” Tôi cố gắng giữ giọng bình tĩnh, dù trong lòng đang dậy sóng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Bác sĩ nhìn tôi, rồi lại nhìn bà Ngọc. Ông ấy nói với giọng trầm trọng:Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Đây là vấn đề liên quan đến bệnh án cá nhân, tôi không thể tiết lộ cụ thể nếu không có sự đồng ý của bệnh nhân hoặc người thân cận nhất. Hiện tại, anh Minh vẫn hôn mê. Chúng tôi cần chờ anh ấy tỉnh lại để nói chuyện trực tiếp. Tuy nhiên, căn bệnh này… có thể ảnh hưởng đến khả năng hồi phục của anh ấy.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Khả năng hồi phục?” Bà Ngọc thảng thốt, “Ý bác sĩ là sao? Con tôi… nó có thể không qua khỏi sao?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Chúng tôi đang làm hết sức. Nhưng tình trạng của anh ấy khá phức tạp. Ngoài chấn thương do tai nạn, căn bệnh nền kia khiến cơ thể anh ấy suy yếu hơn bình thường. Xin mọi người giữ bình tĩnh và chờ đợi.” Bác sĩ nói rồi quay lưng đi, để lại chúng tôi giữa mớ hỗn độn cảm xúc.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Tôi đứng đó, lồng n.g.ự.c đau nhói. Hoàng Minh có bệnh? Một căn bệnh anh đã giấu tôi? Mọi sự im lặng, mọi sự thờ ơ của anh bấy lâu nay, liệu có phải vì điều này?Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Tôi nhìn bà Ngọc, bà đang run rẩy ngồi xuống ghế chờ, đôi mắt vô hồn nhìn về phía cửa phòng cấp cứu. Tôi không đành lòng để bà một mình.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Mẹ, mẹ cứ ngồi đây. Con đi mua chút nước cho mẹ nhé.” Tôi nói, dù chân tôi cũng đang muốn khuỵu xuống.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Bà Ngọc chỉ gật đầu yếu ớt, không nói nên lời. Hằng vẫn đứng đó, như một cái bóng, không nhúc nhích. Tôi quyết định bỏ qua sự hiện diện của cô ấy và đi tìm một quán nước.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Trên đường đi, đầu óc tôi quay cuồng với hàng ngàn câu hỏi. Căn bệnh đó là gì? Tại sao anh lại giấu tôi? Và Hằng, cô ấy có biết không?Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Cảm giác tổn thương cũ lại trỗi dậy, hòa lẫn với sự lo lắng mới mẻ. Hoàng Minh, anh rốt cuộc là người như thế nào? Anh đã dựng lên bao nhiêu lớp vỏ bọc quanh mình?Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Tôi quay lại với hai chai nước lọc. Bà Ngọc vẫn ngồi đó, co ro. Hằng đã ngồi xuống chiếc ghế đối diện, nhưng ánh mắt cô ấy vẫn dán chặt vào tôi. Có gì đó trong ánh mắt cô ấy, sự đồng cảm, hay nỗi sợ hãi?Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Mẹ uống chút nước đi ạ.” Tôi đưa chai nước cho bà Ngọc. Bà cầm lấy, nhưng không uống ngay. Bà nhìn tôi, ánh mắt đầy đau khổ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“An à… Con và thằng Minh… sao lại ra nông nỗi này hả con?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Lời của bà như một nhát d.a.o cứa vào vết thương lòng tôi. Tôi chỉ biết cúi đầu. “Mẹ ơi… chuyện đã qua rồi ạ.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Mẹ biết chứ. Nhưng mẹ vẫn không hiểu. Hai đứa đang yên đang lành, bỗng dưng lại ly hôn. Thằng Minh nó có nói gì với con không?” Bà Ngọc nghẹn ngào.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Tôi lắc đầu. “Không ạ. Anh ấy không nói gì cả.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Đúng vậy, anh không nói gì cả. Sự im lặng của anh đã g.i.ế.c c.h.ế.t tình yêu của chúng tôi. Tôi đã cố gắng phá vỡ bức tường im lặng đó biết bao lần, nhưng đều vô ích.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Bà Ngọc thở dài, nước mắt lại lăn dài. “Nó… nó ít nói từ bé. Có chuyện gì cũng tự mình chịu đựng. Mẹ cứ nghĩ lấy con về, con sẽ làm nó cởi mở hơn. Ai ngờ…”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Bà Ngọc không nói hết câu, nhưng tôi hiểu. Bà đang tự trách mình, và cả tôi nữa, vì đã không thể giữ được Hoàng Minh.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Hằng, người vẫn im lặng nãy giờ, bỗng lên tiếng, giọng nói khẽ khàng, gần như là thì thầm:Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Cô An… có lẽ, anh Minh có những lý do riêng.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Tôi ngẩng đầu nhìn Hằng. “Lý do? Lý do gì mà phải giấu vợ mình, phải để cuộc hôn nhân tan vỡ?” Giọng tôi không giấu được sự gay gắt.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Hằng rụt rè, ánh mắt lại lảng tránh. “Chuyện này… cháu không tiện nói. Nhưng… anh Minh thực sự rất yêu cô.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Tôi bật cười một tiếng chua chát. “Yêu tôi? Nếu yêu tôi, anh ấy sẽ không bao giờ để tôi phải chịu đựng sự lạnh nhạt, sự cô đơn đến mức đó. Nếu yêu tôi, anh ấy sẽ không bao giờ để tên cô xuất hiện trên điện thoại của anh ấy, với những tin nhắn thân mật đến ghê tởm.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Hằng tái mặt. “Cô An, cô hiểu lầm rồi. Cháu và anh Minh…”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Đủ rồi Hằng!” Bà Ngọc đột ngột ngắt lời Hằng, giọng bà đầy mệt mỏi. “Giờ không phải lúc nói chuyện đó. Thằng Minh đang nằm trong kia, sống c.h.ế.t chưa biết thế nào.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Hằng cúi đầu, không nói thêm lời nào. Tôi cũng không muốn tiếp tục cuộc tranh cãi vô nghĩa này. Tôi chỉ muốn biết sự thật.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Chúng tôi ngồi trong im lặng một lúc lâu. Thời gian trôi qua chậm chạp như vô tận. Mỗi tiếng đồng hồ trôi qua là một sự dằn vặt. Tôi cứ ngỡ mình đã hoàn toàn dứt bỏ được anh, nhưng giờ đây, thấy anh nằm trong bệnh viện, tim tôi vẫn đau như cắt.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Tiếng chuông điện thoại của tôi vang lên, cắt ngang bầu không khí nặng nề. Là Mai, bạn thân của tôi. Tôi ra ngoài hành lang để nghe máy.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“An! Cậu đang ở đâu? Sao tớ gọi mãi không được? Tớ nghe tin Minh bị tai nạn, cậu có biết gì không?” Giọng Mai đầy lo lắng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Tôi hít sâu. “Tớ đang ở bệnh viện đây, Mai. Minh đang ở phòng cấp cứu.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Cậu điên à? Cậu và anh ta ly hôn rồi cơ mà! Cậu đến đó làm gì? Tự làm khổ mình nữa hả?” Mai gần như hét lên.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Tớ… tớ không biết nữa. Mẹ anh ấy gọi tớ đến.” Tôi nói lí nhí. “Với lại… anh ấy gọi tên tớ khi mê man.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Mai im lặng một lúc, rồi giọng cô ấy dịu lại. “Thôi được rồi. Cậu cứ ở đó đi. Tớ sẽ đến ngay với cậu. Cậu không được ở một mình lúc này.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Tôi cúp máy. Quay lại sảnh chờ, tôi thấy bà Ngọc vẫn ngồi đó, còn Hằng đang đứng dậy, đi đến gần cửa phòng cấp cứu, như thể đang cố gắng nghe ngóng điều gì đó.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Một suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi. Hằng có vẻ biết nhiều hơn những gì cô ấy nói. Cô ấy có thể là chìa khóa để tôi hiểu được bí mật của Hoàng Minh.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Tôi bước đến gần Hằng. “Cô Hằng. Cô có vẻ rất lo lắng cho Hoàng Minh.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Hằng giật mình quay lại, ánh mắt cô ấy đầy vẻ cảnh giác. “Đương nhiên rồi. Anh ấy là… là bạn của tôi.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Bạn? Một người bạn mà biết cả chuyện bệnh án riêng tư của anh ấy sao?” Tôi truy hỏi, giọng đầy hoài nghi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Hằng cứng người lại. Cô ấy không trả lời, chỉ nhìn tôi chằm chằm. Bất ngờ, cửa phòng cấp cứu mở ra, một bác sĩ khác bước ra, vẻ mặt nghiêm trọng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Người nhà bệnh nhân Hoàng Minh?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Bà Ngọc và tôi vội vàng chạy tới. Hằng cũng tiến lại gần, vẻ mặt căng thẳng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Tình hình thế nào rồi bác sĩ?” Bà Ngọc hỏi, giọng nghẹn lại.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Bác sĩ nhìn chúng tôi, rồi nói một câu mà tôi không bao giờ muốn nghe:Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Bệnh nhân vừa có dấu hiệu suy hô hấp. Chúng tôi phải…”, ông ấy dừng lại, ánh mắt đầy tiếc nuối. “Chúng tôi phải đặt nội khí quản cho anh ấy. Tình trạng chuyển biến rất xấu.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Tim tôi như ngừng đập. Suy hô hấp? Tình trạng xấu? Chỉ mới vài phút trước bác sĩ nói anh ấy đã qua cơn nguy kịch. Chuyện gì đang xảy ra vậy?Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Hằng bật khóc nức nở, vội vàng chạy đến bên bà Ngọc. Bà Ngọc cũng ôm mặt khóc, cơ thể run rẩy. Tôi đứng đó, c.h.ế.t lặng, không thể tin vào những gì mình vừa nghe.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Hoàng Minh… anh ấy sẽ không sao chứ? Hay đây là điểm cuối cùng của mọi thứ giữa chúng tôi? Và căn bệnh bí ẩn kia rốt cuộc là gì, mà lại có thể đột ngột đẩy anh vào ranh giới sinh tử như thế này?Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net