Tiêu đề | Tôi Không Còn Là Vợ Anh |
---|---|
Mô tả | Chiều thứ bảy, một tuần sau ly hôn, tôi nhận được cuộc gọi từ bệnh viện. Giọng nữ ở đầu dây, đanh gọn, có chút vội vàng xen lẫn lo lắng cố kìm nén: “Chị là Trần An phải không ạ? Anh Hoàng Minh – chồng chị – vừa gặp tai nạn nghiêm trọng trên đường vành đai 3. Hiện anh ấy đang cấp cứu trong tình trạng nguy kịch. Mong chị đến bệnh viện ngay.” Tôi đứng lặng trong căn hộ vừa mới thuê hôm kia, trong mũi vẫn còn mùi sơn và mùi gỗ mới. Ánh nắng rọi qua cửa kính lớn làm tôi nheo mắt. Chồng? Tôi nhìn xuống chiếc túi đang cầm trên tay. Cuốn giấy ly hôn mới toanh, chữ “XÁC NHẬN LY HÔN” in mực đỏ rõ ràng, cứng ngắc. Tôi đưa điện thoại lên tai, giọng điềm tĩnh đến lạ: “Có lẽ cô nhầm rồi. Chúng tôi đã không còn là vợ chồng. Ly hôn từ tuần trước.” Đầu dây bên kia thoáng im lặng, rồi lại vang lên tiếng lật hồ sơ: “À… tôi xin lỗi. Nhưng trong mục người liên hệ khẩn cấp vẫn để tên chị. Với lại… trong lúc mê man, anh ấy cứ gọi một cái tên: ‘An ơi…’” Tim tôi thắt lại. Dù vậy, chỉ vài giây sau, lý trí đã kịp dựng lên lớp băng lạnh như thường lệ. Hoàng Minh, anh còn muốn gì nữa? Hôn nhân của chúng tôi không tan vì phản bội, không đổ vỡ vì cãi vã ầm ĩ. Nó chết dần chết mòn… vì im lặng. Tôi từng nghĩ chỉ cần yêu đủ nhiều thì sẽ giữ được người. Tôi từng tin, chỉ cần nhẫn nhịn và hy sinh, thì sẽ đổi lại bình yên và thấu hiểu. Nhưng anh thì không. Anh là Hoàng Minh – giám đốc trẻ của một công ty lớn, có học thức, có tiền, có tham vọng. Tôi là Trần An – một giáo viên dạy Văn, bình thường, giản dị, sống vì tình cảm nhiều hơn lý trí. Hồi mới cưới, tôi ngây ngô tin rằng, nếu tôi đủ tốt thì anh sẽ mãi yêu tôi. Ban đầu, anh cũng dịu dàng, cũng quan tâm, cũng biết lắng nghe. Nhưng rồi anh bắt đầu bận, bắt đầu xa, bắt đầu không còn về ăn cơm tối. Tôi nấu xong, đợi nguội, rồi lại hâm. Đến lần thứ ba, anh nhắn một câu “anh ăn rồi” khiến tôi bật khóc. Sinh nhật tôi – anh quên. Kỷ niệm cưới – anh đi công tác. Tôi từng hỏi anh, từng nói thẳng, từng im lặng. Và đáp lại, chỉ là cái thở dài mệt mỏi: “Em đừng trẻ con nữa. Anh áp lực lắm rồi.” Rồi anh không còn giải thích gì nữa, chỉ để mặc tôi bên một mình, lặng lẽ. Tôi đã cố. Cố đến khi tim mình kiệt sức. Và rồi, một tối, chiếc điện thoại phụ anh để quên rung lên không ngớt. Trên màn hình là tên người phụ nữ tôi từng nghe qua trong các câu chuyện cũ — Hằng, người yêu cũ đại học. Tin nhắn của họ chẳng có gì trơ trẽn, nhưng từng câu chữ đầy thân mật và xa lạ với tôi. Tôi in lại toàn bộ, để trên bàn anh. Tối đó, anh về, nhìn thấy, im lặng rất lâu. Không giải thích. Không xin lỗi. Cũng không níu kéo. Chỉ ngồi xuống, nhìn tôi, rồi nói: “Mình làm lại giấy tờ đi. Để em không phải chịu thêm gì nữa.” Tôi gật đầu. Không nước mắt. Không ồn ào. Một cái gật đầu cho đoạn kết. Anh ký đơn nhanh như ký một hợp đồng. Tôi nhìn anh, hỏi lần cuối: “Anh chắc chứ?” Anh chỉ đáp: “Em rồi sẽ sống tốt hơn, không cần phải chịu đựng thêm nữa.” Vậy là kết thúc. Tôi rời khỏi ngôi nhà từng mơ là tổ ấm, dọn về căn hộ nhỏ thuê tạm, tự nhủ sẽ bắt đầu lại. Tôi tưởng mọi thứ đã khép lại. Nhưng hôm nay, anh nằm giữa ranh giới sống – chết, lại gọi tên tôi. Tôi nhìn màn hình điện thoại vẫn sáng, dòng địa chỉ bệnh viện còn ở đó. Trái tim tôi như có ai vừa khẽ bóp một cái. Tôi nên đến không? Anh có người mới rồi. Tôi chỉ là người cũ. Chúng tôi đã là người dưng. Lý trí tôi gào thét quay lưng lại với cuộc gọi đó. Nhưng cảm xúc, những mảnh vụn tình yêu và sự quan tâm còn sót lại, vẫn đang kéo tôi về phía anh. Liệu đây có phải là một cái bẫy cảm xúc khác của anh, hay thực sự có điều gì đó tôi chưa từng biết? Tôi đứng đó, giữa căn phòng trống rỗng và những mâu thuẫn nội tâm, cảm thấy mình đang bị xé toạc. Cảm giác bị bỏ rơi, bị lãng quên trong chính cuộc hôn nhân của mình, vẫn còn hằn sâu. Anh từng là cả thế giới của tôi, nhưng giờ đây, anh chỉ là một cái tên, một kỷ niệm đau buồn. Tôi tự hỏi, vì sao anh lại gọi tên tôi? Phải chăng anh đang hối hận? Hay chỉ là một phản xạ vô thức của người cận kề cái chết? Tôi đã xây dựng lại cuộc sống của mình một cách khó khăn. Đã tập quen với sự cô đơn, với việc tự mình đối mặt với mọi thứ. Giờ đây, một cuộc điện thoại, một cái tên, lại có thể dễ dàng lay chuyển tôi đến vậy sao? Tôi siết chặt chiếc điện thoại. Bệnh viện cách đây không xa, nhưng quãng đường đó dường như là cả một chặng đường dài vượt qua quá khứ. Tôi hít một hơi thật sâu. Quyết định này không chỉ là về Hoàng Minh, mà còn về chính tôi. Về việc tôi có còn để quá khứ đeo bám, hay sẽ dứt khoát bước đi trên con đường mới? Cuối cùng, tôi cầm chìa khóa, mở cửa và bước ra ngoài. Đôi chân tôi tự động hướng về phía bệnh viện, như thể có một lực vô hình đang kéo tôi đi. Tôi không chắc mình sẽ làm gì khi đến đó, nhưng tôi biết, mình phải đến. Khi tôi đến bệnh viện, không khí ngột ngạt bao trùm cả sảnh chờ. Tiếng bước chân vội vã, tiếng thông báo y tế vang vọng, và mùi thuốc sát trùng hăng nồng làm tôi thấy ngộp thở. Tôi tiến đến quầy tiếp tân, giọng nói còn chút run rẩy: “Tôi là Trần An. Tôi muốn hỏi về bệnh nhân Hoàng Minh vừa được đưa vào cấp cứu.” Cô y tá trực ca nhìn tôi với ánh mắt dò xét, rồi gõ gõ bàn phím. “Hoàng Minh… À, anh ấy đang ở phòng hồi sức cấp cứu. Tình trạng rất nguy kịch. Hiện tại không ai được phép vào thăm.” Tim tôi lại thắt lại. Nguy kịch. Từ này vang vọng trong đầu tôi, nặng trĩu. Tôi nhìn quanh, cố gắng tìm kiếm một gương mặt quen thuộc. Có lẽ gia đình anh đã đến rồi? Hay… cô Hằng kia? Đúng lúc đó, một phụ nữ trẻ, ăn mặc chỉnh tề, khuôn mặt tiều tụy vì lo lắng, bước vội từ cuối hành lang tới. Cô ấy không ai khác chính là Hằng. Ánh mắt cô ấy lướt qua tôi, rồi dừng lại, đầy vẻ ngạc nhiên và khó hiểu. Tôi cũng nhìn thẳng vào cô ấy, không khí giữa hai chúng tôi bỗng chốc trở nên đặc quánh. “Chị… chị Trần An?” Hằng lên tiếng, giọng run rẩy, như không thể tin vào mắt mình. Tôi gật đầu, giữ vẻ mặt bình thản nhất có thể. “Cô Hằng. Lâu rồi không gặp.” Chỉ một tuần trước, tôi là vợ anh. Giờ tôi là người cũ. Còn Hằng, có lẽ cô ấy là người mới. Sự xuất hiện của Hằng tại bệnh viện, ngay lúc này, lại củng cố thêm những nghi ngờ và tổn thương cũ trong tôi. Nhưng tôi chưa kịp nói thêm lời nào, thì một giọng nói khác, trầm tĩnh và đầy quyền lực, vang lên từ phía sau Hằng. “An? Con đến rồi à?” Tôi quay phắt lại. Đứng đó là bà Ngọc, mẹ của Hoàng Minh, với ánh mắt sưng húp và đôi môi run rẩy. Bà bước đến, nắm lấy tay tôi, xiết chặt, như thể tôi là chỗ dựa duy nhất của bà lúc này. “Thằng Minh nó… nó bị nặng lắm con ơi. Con ở đây với mẹ nhé. Mẹ… mẹ sợ quá.” Tôi nhìn bà Ngọc, rồi nhìn sang Hằng, người đang đứng cạnh bà với vẻ mặt bối rối. Một cảm giác khó tả dấy lên trong lòng tôi. Mẹ chồng cũ, người luôn yêu thương tôi như con gái, đang cầu xin tôi ở lại. Và Hằng, người tôi từng nghĩ là nguyên nhân của mọi đau khổ, lại đang đứng đó, im lặng quan sát. “Con… con sẽ ở lại, thưa mẹ.” Tôi đáp, giọng khô khốc. Tôi không thể bỏ mặc bà Ngọc trong lúc này. Dù đã ly hôn, tình cảm tôi dành cho bà vẫn còn vẹn nguyên. Bà Ngọc ôm chầm lấy tôi, những giọt nước mắt nóng hổi thấm ướt vai áo tôi. Hằng khẽ lùi lại một bước, ánh mắt lướt qua tôi rồi lại nhìn về phía cửa phòng cấp cứu, gương mặt lộ rõ vẻ phức tạp. Tiếng bước chân vội vã của một bác sĩ cắt ngang bầu không khí nặng nề. Ông ấy tiến lại gần, vẻ mặt căng thẳng. “Người nhà bệnh nhân Hoàng Minh đâu ạ?” Bà Ngọc buông tôi ra, gương mặt tái mét. “Dạ, là chúng tôi. Bác sĩ, con trai tôi thế nào rồi?” Bác sĩ nhìn chúng tôi, ánh mắt dừng lại ở tôi lâu hơn một chút, rồi khẽ thở dài. “Chúng tôi đã cố gắng hết sức. Anh ấy đã qua cơn nguy kịch nhưng… vẫn chưa tỉnh lại. Vấn đề là, chúng tôi phát hiện ra trong hồ sơ bệnh án cũ của anh ấy có một căn bệnh…” Ông ấy dừng lại, ánh mắt đầy ẩn ý, khiến trái tim tôi hẫng đi một nhịp. Bệnh án cũ? Căn bệnh gì? Hoàng Minh chưa từng nói với tôi bất cứ điều gì về việc anh ấy có bệnh. Tôi nhìn chằm chằm vào bác sĩ, những câu hỏi nghẹn ứ trong cổ họng. Một cảm giác bất an dâng trào, lớn hơn cả nỗi đau ly hôn. Phải chăng… có một bí mật nào đó mà anh đã giấu tôi suốt bao năm qua? |
Trạng thái | Hoàn thành |
Tác giả | Đọc Xíu - Admin |
Lượt xem | 4,900 |
Số chương | 10 |
Thể loại | HE, Hiện Đại, Gia Đình |
Danh sách chương
STT | Tiêu đề | Ngày đăng | Lượt xem | Bình luận |
---|---|---|---|---|
Chương 1 | Chương 1 | 22/7/2025 | 130 | 0 |
Chương 2 | Chương 2 | 22/7/2025 | 675 | 0 |
Chương 3 | Chương 3 | 22/7/2025 | 647 | 0 |
Chương 4 | Chương 4 | 22/7/2025 | 606 | 0 |
Chương 5 | Chương 5 | 22/7/2025 | 544 | 0 |
Chương 6 | Chương 6 | 22/7/2025 | 468 | 0 |
Chương 7 | Chương 7 | 22/7/2025 | 463 | 0 |
Chương 8 | Chương 8 | 22/7/2025 | 439 | 0 |
Chương 9 | Chương 9 | 22/7/2025 | 431 | 0 |
Chương 10 | Chương 10 | 22/7/2025 | 497 | 0 |

Tôi Không Còn Là Vợ Anh
Mô tả
Chiều thứ bảy, một tuần sau ly hôn, tôi nhận được cuộc gọi từ bệnh viện. Giọng nữ ở đầu dây, đanh gọn, có chút vội vàng xen lẫn lo lắng cố kìm nén:
“Chị là Trần An phải không ạ? Anh Hoàng Minh – chồng chị – vừa gặp tai nạn nghiêm trọng trên đường vành đai 3. Hiện anh ấy đang cấp cứu trong tình trạng nguy kịch. Mong chị đến bệnh viện ngay.”
Tôi đứng lặng trong căn hộ vừa mới thuê hôm kia, trong mũi vẫn còn mùi sơn và mùi gỗ mới.
Ánh nắng rọi qua cửa kính lớn làm tôi nheo mắt.
Chồng?
Tôi nhìn xuống chiếc túi đang cầm trên tay. Cuốn giấy ly hôn mới toanh, chữ “XÁC NHẬN LY HÔN” in mực đỏ rõ ràng, cứng ngắc.
Tôi đưa điện thoại lên tai, giọng điềm tĩnh đến lạ:
“Có lẽ cô nhầm rồi. Chúng tôi đã không còn là vợ chồng. Ly hôn từ tuần trước.”
Đầu dây bên kia thoáng im lặng, rồi lại vang lên tiếng lật hồ sơ:
“À… tôi xin lỗi. Nhưng trong mục người liên hệ khẩn cấp vẫn để tên chị. Với lại… trong lúc mê man, anh ấy cứ gọi một cái tên: ‘An ơi…’”
Tim tôi thắt lại. Dù vậy, chỉ vài giây sau, lý trí đã kịp dựng lên lớp băng lạnh như thường lệ.
Hoàng Minh, anh còn muốn gì nữa?
Hôn nhân của chúng tôi không tan vì phản bội, không đổ vỡ vì cãi vã ầm ĩ. Nó chết dần chết mòn… vì im lặng.
Tôi từng nghĩ chỉ cần yêu đủ nhiều thì sẽ giữ được người.
Tôi từng tin, chỉ cần nhẫn nhịn và hy sinh, thì sẽ đổi lại bình yên và thấu hiểu.
Nhưng anh thì không.
Anh là Hoàng Minh – giám đốc trẻ của một công ty lớn, có học thức, có tiền, có tham vọng.
Tôi là Trần An – một giáo viên dạy Văn, bình thường, giản dị, sống vì tình cảm nhiều hơn lý trí.
Hồi mới cưới, tôi ngây ngô tin rằng, nếu tôi đủ tốt thì anh sẽ mãi yêu tôi.
Ban đầu, anh cũng dịu dàng, cũng quan tâm, cũng biết lắng nghe.
Nhưng rồi anh bắt đầu bận, bắt đầu xa, bắt đầu không còn về ăn cơm tối.
Tôi nấu xong, đợi nguội, rồi lại hâm. Đến lần thứ ba, anh nhắn một câu “anh ăn rồi” khiến tôi bật khóc.
Sinh nhật tôi – anh quên. Kỷ niệm cưới – anh đi công tác.
Tôi từng hỏi anh, từng nói thẳng, từng im lặng.
Và đáp lại, chỉ là cái thở dài mệt mỏi:
“Em đừng trẻ con nữa. Anh áp lực lắm rồi.”
Rồi anh không còn giải thích gì nữa, chỉ để mặc tôi bên một mình, lặng lẽ.
Tôi đã cố. Cố đến khi tim mình kiệt sức.
Và rồi, một tối, chiếc điện thoại phụ anh để quên rung lên không ngớt. Trên màn hình là tên người phụ nữ tôi từng nghe qua trong các câu chuyện cũ — Hằng, người yêu cũ đại học.
Tin nhắn của họ chẳng có gì trơ trẽn, nhưng từng câu chữ đầy thân mật và xa lạ với tôi.
Tôi in lại toàn bộ, để trên bàn anh.
Tối đó, anh về, nhìn thấy, im lặng rất lâu.
Không giải thích. Không xin lỗi. Cũng không níu kéo.
Chỉ ngồi xuống, nhìn tôi, rồi nói:
“Mình làm lại giấy tờ đi. Để em không phải chịu thêm gì nữa.”
Tôi gật đầu.
Không nước mắt. Không ồn ào.
Một cái gật đầu cho đoạn kết.
Anh ký đơn nhanh như ký một hợp đồng.
Tôi nhìn anh, hỏi lần cuối:
“Anh chắc chứ?”
Anh chỉ đáp:
“Em rồi sẽ sống tốt hơn, không cần phải chịu đựng thêm nữa.”
Vậy là kết thúc.
Tôi rời khỏi ngôi nhà từng mơ là tổ ấm, dọn về căn hộ nhỏ thuê tạm, tự nhủ sẽ bắt đầu lại.
Tôi tưởng mọi thứ đã khép lại.
Nhưng hôm nay, anh nằm giữa ranh giới sống – chết, lại gọi tên tôi.
Tôi nhìn màn hình điện thoại vẫn sáng, dòng địa chỉ bệnh viện còn ở đó. Trái tim tôi như có ai vừa khẽ bóp một cái.
Tôi nên đến không? Anh có người mới rồi. Tôi chỉ là người cũ. Chúng tôi đã là người dưng.
Lý trí tôi gào thét quay lưng lại với cuộc gọi đó. Nhưng cảm xúc, những mảnh vụn tình yêu và sự quan tâm còn sót lại, vẫn đang kéo tôi về phía anh. Liệu đây có phải là một cái bẫy cảm xúc khác của anh, hay thực sự có điều gì đó tôi chưa từng biết?
Tôi đứng đó, giữa căn phòng trống rỗng và những mâu thuẫn nội tâm, cảm thấy mình đang bị xé toạc.
Cảm giác bị bỏ rơi, bị lãng quên trong chính cuộc hôn nhân của mình, vẫn còn hằn sâu. Anh từng là cả thế giới của tôi, nhưng giờ đây, anh chỉ là một cái tên, một kỷ niệm đau buồn.
Tôi tự hỏi, vì sao anh lại gọi tên tôi? Phải chăng anh đang hối hận? Hay chỉ là một phản xạ vô thức của người cận kề cái chết?
Tôi đã xây dựng lại cuộc sống của mình một cách khó khăn. Đã tập quen với sự cô đơn, với việc tự mình đối mặt với mọi thứ. Giờ đây, một cuộc điện thoại, một cái tên, lại có thể dễ dàng lay chuyển tôi đến vậy sao?
Tôi siết chặt chiếc điện thoại. Bệnh viện cách đây không xa, nhưng quãng đường đó dường như là cả một chặng đường dài vượt qua quá khứ.
Tôi hít một hơi thật sâu. Quyết định này không chỉ là về Hoàng Minh, mà còn về chính tôi. Về việc tôi có còn để quá khứ đeo bám, hay sẽ dứt khoát bước đi trên con đường mới?
Cuối cùng, tôi cầm chìa khóa, mở cửa và bước ra ngoài. Đôi chân tôi tự động hướng về phía bệnh viện, như thể có một lực vô hình đang kéo tôi đi. Tôi không chắc mình sẽ làm gì khi đến đó, nhưng tôi biết, mình phải đến.
Khi tôi đến bệnh viện, không khí ngột ngạt bao trùm cả sảnh chờ. Tiếng bước chân vội vã, tiếng thông báo y tế vang vọng, và mùi thuốc sát trùng hăng nồng làm tôi thấy ngộp thở.
Tôi tiến đến quầy tiếp tân, giọng nói còn chút run rẩy:
“Tôi là Trần An. Tôi muốn hỏi về bệnh nhân Hoàng Minh vừa được đưa vào cấp cứu.”
Cô y tá trực ca nhìn tôi với ánh mắt dò xét, rồi gõ gõ bàn phím.
“Hoàng Minh… À, anh ấy đang ở phòng hồi sức cấp cứu. Tình trạng rất nguy kịch. Hiện tại không ai được phép vào thăm.”
Tim tôi lại thắt lại. Nguy kịch. Từ này vang vọng trong đầu tôi, nặng trĩu.
Tôi nhìn quanh, cố gắng tìm kiếm một gương mặt quen thuộc. Có lẽ gia đình anh đã đến rồi? Hay… cô Hằng kia?
Đúng lúc đó, một phụ nữ trẻ, ăn mặc chỉnh tề, khuôn mặt tiều tụy vì lo lắng, bước vội từ cuối hành lang tới. Cô ấy không ai khác chính là Hằng.
Ánh mắt cô ấy lướt qua tôi, rồi dừng lại, đầy vẻ ngạc nhiên và khó hiểu. Tôi cũng nhìn thẳng vào cô ấy, không khí giữa hai chúng tôi bỗng chốc trở nên đặc quánh.
“Chị… chị Trần An?” Hằng lên tiếng, giọng run rẩy, như không thể tin vào mắt mình.
Tôi gật đầu, giữ vẻ mặt bình thản nhất có thể. “Cô Hằng. Lâu rồi không gặp.”
Chỉ một tuần trước, tôi là vợ anh. Giờ tôi là người cũ. Còn Hằng, có lẽ cô ấy là người mới. Sự xuất hiện của Hằng tại bệnh viện, ngay lúc này, lại củng cố thêm những nghi ngờ và tổn thương cũ trong tôi.
Nhưng tôi chưa kịp nói thêm lời nào, thì một giọng nói khác, trầm tĩnh và đầy quyền lực, vang lên từ phía sau Hằng.
“An? Con đến rồi à?”
Tôi quay phắt lại. Đứng đó là bà Ngọc, mẹ của Hoàng Minh, với ánh mắt sưng húp và đôi môi run rẩy. Bà bước đến, nắm lấy tay tôi, xiết chặt, như thể tôi là chỗ dựa duy nhất của bà lúc này.
“Thằng Minh nó… nó bị nặng lắm con ơi. Con ở đây với mẹ nhé. Mẹ… mẹ sợ quá.”
Tôi nhìn bà Ngọc, rồi nhìn sang Hằng, người đang đứng cạnh bà với vẻ mặt bối rối. Một cảm giác khó tả dấy lên trong lòng tôi. Mẹ chồng cũ, người luôn yêu thương tôi như con gái, đang cầu xin tôi ở lại. Và Hằng, người tôi từng nghĩ là nguyên nhân của mọi đau khổ, lại đang đứng đó, im lặng quan sát.
“Con… con sẽ ở lại, thưa mẹ.” Tôi đáp, giọng khô khốc. Tôi không thể bỏ mặc bà Ngọc trong lúc này. Dù đã ly hôn, tình cảm tôi dành cho bà vẫn còn vẹn nguyên.
Bà Ngọc ôm chầm lấy tôi, những giọt nước mắt nóng hổi thấm ướt vai áo tôi. Hằng khẽ lùi lại một bước, ánh mắt lướt qua tôi rồi lại nhìn về phía cửa phòng cấp cứu, gương mặt lộ rõ vẻ phức tạp.
Tiếng bước chân vội vã của một bác sĩ cắt ngang bầu không khí nặng nề. Ông ấy tiến lại gần, vẻ mặt căng thẳng. “Người nhà bệnh nhân Hoàng Minh đâu ạ?”
Bà Ngọc buông tôi ra, gương mặt tái mét. “Dạ, là chúng tôi. Bác sĩ, con trai tôi thế nào rồi?”
Bác sĩ nhìn chúng tôi, ánh mắt dừng lại ở tôi lâu hơn một chút, rồi khẽ thở dài.
“Chúng tôi đã cố gắng hết sức. Anh ấy đã qua cơn nguy kịch nhưng… vẫn chưa tỉnh lại. Vấn đề là, chúng tôi phát hiện ra trong hồ sơ bệnh án cũ của anh ấy có một căn bệnh…”
Ông ấy dừng lại, ánh mắt đầy ẩn ý, khiến trái tim tôi hẫng đi một nhịp. Bệnh án cũ? Căn bệnh gì? Hoàng Minh chưa từng nói với tôi bất cứ điều gì về việc anh ấy có bệnh.
Tôi nhìn chằm chằm vào bác sĩ, những câu hỏi nghẹn ứ trong cổ họng. Một cảm giác bất an dâng trào, lớn hơn cả nỗi đau ly hôn.
Phải chăng… có một bí mật nào đó mà anh đã giấu tôi suốt bao năm qua?