Thông tin truyện: Tôi phát điên trong truyện cứu rỗi
Tiêu đềTôi phát điên trong truyện cứu rỗi
Mô tảTôi đã xuyên thành một nhân vật phụ trong truyện cứu rỗi. Nữ chính vốn được gia đình tài phiệt họ Phó ở Bắc Kinh nhận nuôi. Nhưng cô ấy lại hút thuốc, uống rượu, yêu đương với bọn xã hội đen. Thậm chí, còn “chơi” với nam chính trong toilet khi chỉ mới ở tuổi vị thành niên. Lớn lên một chút lại muốn thoát khỏi sự kiểm soát của gia đình. Khi bà Phó đến nhận nuôi một người, tôi cũng là trẻ mồ côi đã quỳ xuống, nói: "Mẹ ơi, xin mẹ hãy nhận nuôi con. Mẹ biết đấy, từ nhỏ con chưa từng đi học. Con nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của mẹ!" Tôi quỳ rạp trên mặt đất, hét từng câu chói tai, quỳ dưới đất với vẻ mặt u buồn: "Mẹ ơi, mẹ thương con với, con cầu xin mẹ. Sao con lại đáng thương thế này, thật xấu hổ. Nhưng con chỉ muốn được đi học thôi mà, lẽ nào là do con có lỗi ư, hu hu hu…” Bà Phó vội vàng đỡ tôi dậy: “Con ngoan, mẹ nhận nuôi con nhé.”
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem2,743
Số chương13
Thể loạiGia Đình, Hài Hước, Nữ Cường, Vả Mặt, Xuyên Không

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 1Chương 117/4/2025120
Chương 2Chương 217/4/2025120
Chương 3Chương 317/4/2025120
Chương 4Chương 417/4/202560
Chương 5Chương 517/4/202540
Chương 6Chương 617/4/2025120
Chương 7Chương 717/4/202590
Chương 8Chương 817/4/202550
Chương 9Chương 917/4/202570
Chương 10Chương 1017/4/202560
Chương 11Chương 1117/4/202580
Chương 12Chương 1217/4/202570
Chương 13Chương 1317/4/202570
Tôi phát điên trong truyện cứu rỗi

Tôi phát điên trong truyện cứu rỗi

Tôi phát điên trong truyện cứu rỗi
2743
Lượt xem
13
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
15:18 20/04/2023

Mô tả

Tôi đã xuyên thành một nhân vật phụ trong truyện cứu rỗi.

Nữ chính vốn được gia đình tài phiệt họ Phó ở Bắc Kinh nhận nuôi.

Nhưng cô ấy lại hút thuốc, uống rượu, yêu đương với bọn xã hội đen. Thậm chí, còn “chơi” với nam chính trong toilet khi chỉ mới ở tuổi vị thành niên. Lớn lên một chút lại muốn thoát khỏi sự kiểm soát của gia đình.

Khi bà Phó đến nhận nuôi một người, tôi cũng là trẻ mồ côi đã quỳ xuống, nói: "Mẹ ơi, xin mẹ hãy nhận nuôi con. Mẹ biết đấy, từ nhỏ con chưa từng đi học. Con nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của mẹ!"

Tôi quỳ rạp trên mặt đất, hét từng câu chói tai, quỳ dưới đất với vẻ mặt u buồn: "Mẹ ơi, mẹ thương con với, con cầu xin mẹ. Sao con lại đáng thương thế này, thật xấu hổ. Nhưng con chỉ muốn được đi học thôi mà, lẽ nào là do con có lỗi ư, hu hu hu…”

Bà Phó vội vàng đỡ tôi dậy: “Con ngoan, mẹ nhận nuôi con nhé.”