Thông tin truyện: Tổng tài hoá bướm
Tiêu đềTổng tài hoá bướm
Mô tảSau khi xuyên thành nữ phụ kiêm chim hoàng yến của ông chủ xứ Cảng Thơm, tôi xách theo một vali trang sức cao chạy xa bay.   Nhưng không ngờ tôi lại mang thai ngoài ý muốn.   Thế là tôi tự đắp nặn mình thành một nhân vật thâm tình, trở thành một bà mẹ đơn thân vĩ đại, ngay cả thằng nhãi con trông giống cha nó như đúc cũng bị kỹ năng diễn xuất của tôi chinh phục.   Sau đó, tôi và sói nhỏ đang tán tỉnh nhau trong bar thì nhãi con bốn tuổi gọi video cho tôi và hỏi tôi một cách tò mò: “Mẹ ơi, sao mẹ lại khóc?"   Tôi có thể nói là do rượu quá cay không?   Chắc chắn là không, thế là tôi lau nước mắt và nói: "Mẹ nhớ cha con quá."   Không ngờ tối đó về đến nhà, tôi nhìn thấy ông chủ lớn đang ngồi chiễm chệ trên chiếc ghế sofa màu hồng của mình, chỉ vào bức ảnh treo đối diện phòng khách và cười lạnh: "Không phải em nói nhớ tôi sao? Tôi tới gặp em, ngạc nhiên không?"
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem937
Số chương9
Thể loạiNgôn Tình, Đô Thị, Hiện Đại, Hài Hước, Sủng, Tổng Tài, Ngọt, Truy Thê

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 112/4/2025530
Chương 222/4/20251150
Chương 332/4/2025910
Chương 442/4/20251130
Chương 552/4/20251160
Chương 662/4/20251070
Chương 772/4/20251020
Chương 882/4/20251280
Chương 99 (END)2/4/20251120
Tổng tài hoá bướm

Tổng tài hoá bướm

Tổng tài hoá bướm
937
Lượt xem
9
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
14:30 02/04/2025

Mô tả

Sau khi xuyên thành nữ phụ kiêm chim hoàng yến của ông chủ xứ Cảng Thơm, tôi xách theo một vali trang sức cao chạy xa bay.

Nhưng không ngờ tôi lại mang thai ngoài ý muốn.

Thế là tôi tự đắp nặn mình thành một nhân vật thâm tình, trở thành một bà mẹ đơn thân vĩ đại, ngay cả thằng nhãi con trông giống cha nó như đúc cũng bị kỹ năng diễn xuất của tôi chinh phục.

Sau đó, tôi và sói nhỏ đang tán tỉnh nhau trong bar thì nhãi con bốn tuổi gọi video cho tôi và hỏi tôi một cách tò mò: “Mẹ ơi, sao mẹ lại khóc?"

Tôi có thể nói là do rượu quá cay không?

Chắc chắn là không, thế là tôi lau nước mắt và nói: "Mẹ nhớ cha con quá."

Không ngờ tối đó về đến nhà, tôi nhìn thấy ông chủ lớn đang ngồi chiễm chệ trên chiếc ghế sofa màu hồng của mình, chỉ vào bức ảnh treo đối diện phòng khách và cười lạnh: "Không phải em nói nhớ tôi sao? Tôi tới gặp em, ngạc nhiên không?"