Thông tin truyện: TRÂM VỠ TÌNH TAN
Tiêu đềTRÂM VỠ TÌNH TAN
Mô tảTa yêu Cố Minh Thành hai mươi năm, đổi lại là hắn vu oan, khiến toàn bộ ngoại tộc của ta bị lưu đày.   Chỉ bởi người trong lòng hắn nói rằng, ta làm vỡ trâm ngọc của nàng ta.   “Lần này chỉ là để ngươi ghi nhớ, đừng vọng tưởng còn có ai làm chỗ dựa cho ngươi nữa!”   “Vị trí chính thê này, ta đã có thể ban cho ngươi, thì cũng có thể thu hồi lại từ tay ngươi!”   Thế nhưng, hắn lại quên mất, cây trâm ấy vốn dĩ là của ta.   Năm xưa khi nghèo túng nhất, chính hắn đã cầm cây trâm này đến cầu thân với ta:   “Nguyện được một lòng người, đầu bạc chẳng phân ly.”   Trong mắt thiên hạ, một nữ tử đã mất chỗ dựa như ta, hẳn chỉ có thể co ro, sống tạm qua ngày với cái danh “chính thê” nơi phủ Cố.   Thế nhưng, ta lại mang theo toàn bộ của hồi môn năm xưa, bình thản rời khỏi Cố phủ.   Sau lưng, Cố Minh Thành cười nhạt:   “Hôm nay ngươi đã bước ra khỏi Cố phủ, ngày sau cho dù có quỳ xuống cầu xin, cũng đừng hòng bước chân trở lại!”   Nhưng đến khi ta khoác lại hồng y, ngồi kiệu tám người nâng, đón sính lễ rực rỡ, thì hắn lại mất hồn mất vía, quỳ rạp trước xe ngựa nghênh thân:   “Nhược Phương, đừng đi… ta cầu xin nàng!”
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem3,666
Số chương8
Thể loạiCổ Đại, Nữ Cường, Vả Mặt, Trả Thù

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 1124/8/20251950
Chương 2224/8/20254080
Chương 3324/8/20254510
Chương 4424/8/20254430
Chương 5524/8/20253890
Chương 6624/8/20255680
Chương 7724/8/20255880
Chương 8824/8/20256230
TRÂM VỠ TÌNH TAN

TRÂM VỠ TÌNH TAN

TRÂM VỠ TÌNH TAN
3666
Lượt xem
8
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
15:54 24/08/2025

Mô tả

Ta yêu Cố Minh Thành hai mươi năm, đổi lại là hắn vu oan, khiến toàn bộ ngoại tộc của ta bị lưu đày.

Chỉ bởi người trong lòng hắn nói rằng, ta làm vỡ trâm ngọc của nàng ta.

“Lần này chỉ là để ngươi ghi nhớ, đừng vọng tưởng còn có ai làm chỗ dựa cho ngươi nữa!”

“Vị trí chính thê này, ta đã có thể ban cho ngươi, thì cũng có thể thu hồi lại từ tay ngươi!”

Thế nhưng, hắn lại quên mất, cây trâm ấy vốn dĩ là của ta.

Năm xưa khi nghèo túng nhất, chính hắn đã cầm cây trâm này đến cầu thân với ta:

“Nguyện được một lòng người, đầu bạc chẳng phân ly.”

Trong mắt thiên hạ, một nữ tử đã mất chỗ dựa như ta, hẳn chỉ có thể co ro, sống tạm qua ngày với cái danh “chính thê” nơi phủ Cố.

Thế nhưng, ta lại mang theo toàn bộ của hồi môn năm xưa, bình thản rời khỏi Cố phủ.

Sau lưng, Cố Minh Thành cười nhạt:

“Hôm nay ngươi đã bước ra khỏi Cố phủ, ngày sau cho dù có quỳ xuống cầu xin, cũng đừng hòng bước chân trở lại!”

Nhưng đến khi ta khoác lại hồng y, ngồi kiệu tám người nâng, đón sính lễ rực rỡ, thì hắn lại mất hồn mất vía, quỳ rạp trước xe ngựa nghênh thân:

“Nhược Phương, đừng đi… ta cầu xin nàng!”