Tiêu đề | TRỞ THÀNH ÁC MẪU NUÔI DẠY CON HOANG THÀNH KẺ HƯ HỎNG |
---|---|
Mô tả | Sau khi sinh cho Phí Diên một đứa con trai, ta cảm thấy đời này đã viên mãn rồi. Trong mộng mơ màng, ta lờ mờ nghe được cuộc trò chuyện giữa Phí Diên và quản gia. “Hầu gia, đứa trẻ đó đã được chôn rồi. Nhưng dù gì cũng là huyết mạch của ngài, chúng ta làm vậy… có thật là đúng không?” “Con của Tống Dao là nghiệt chủng, không xứng làm con ta. Chỉ có đứa bé do Thanh Nhiên sinh ra mới là huyết mạch của nhà họ Phí.” “Giờ ngươi bế con của Thanh Nhiên đến trước giường của Tống Dao, cứ nói là đứa bé nàng vừa mới sinh.” “Đợi sau này thằng bé lớn lên, kế thừa gia sản ngàn vạn của Tống Dao, rồi để nó nhận lại mẹ ruột là được.” “Chỉ là khổ cho mẹ con Thanh Nhiên, phải chia lìa cốt nhục, tất cả đều là lỗi của Tống Dao, không chịu để Thanh Nhiên bước chân qua cửa.” Ta cắn chặt răng, lạnh và đau như xé tâm can, nhưng trên mặt vẫn dịu dàng mỉm cười với đứa trẻ mà quản gia ôm vào: “Đứa bé này, gọi là Diệu Tổ đi.” Nhiều năm sau, Phí Diệu Tổ — kẻ được ta nuông chiều đến mức ngông cuồng vô độ — giận dữ nói với ta: “Nương, cha ở bên ngoài nuôi một phòng nhị gọi là Liễu Thanh Nhiên. Con dẫn người đi đánh chết ả ta nhé?” Ta mỉm cười gật đầu, trong mắt đầy xúc động: “Vẫn là con trai của nương hiếu thuận nhất.” |
Trạng thái | Hoàn thành |
Tác giả | Đọc Xíu - Admin |
Lượt xem | 13,136 |
Số chương | 8 |
Thể loại | Cổ Đại, Nữ Cường, Vả Mặt, Trả Thù |
Danh sách chương
STT | Tiêu đề | Ngày đăng | Lượt xem | Bình luận |
---|---|---|---|---|
Chương 1 | 1 | 5/9/2025 | 519 | 0 |
Chương 2 | 2 | 5/9/2025 | 982 | 0 |
Chương 3 | 3 | 5/9/2025 | 1,601 | 0 |
Chương 4 | 4 | 5/9/2025 | 1,702 | 0 |
Chương 5 | 5 | 5/9/2025 | 2,049 | 0 |
Chương 6 | 6 | 5/9/2025 | 2,034 | 0 |
Chương 7 | 7 | 5/9/2025 | 1,859 | 0 |
Chương 8 | 8 | 5/9/2025 | 2,391 | 0 |

TRỞ THÀNH ÁC MẪU NUÔI DẠY CON HOANG THÀNH KẺ HƯ HỎNG
Mô tả
Sau khi sinh cho Phí Diên một đứa con trai, ta cảm thấy đời này đã viên mãn rồi.
Trong mộng mơ màng, ta lờ mờ nghe được cuộc trò chuyện giữa Phí Diên và quản gia.
“Hầu gia, đứa trẻ đó đã được chôn rồi. Nhưng dù gì cũng là huyết mạch của ngài, chúng ta làm vậy… có thật là đúng không?”
“Con của Tống Dao là nghiệt chủng, không xứng làm con ta. Chỉ có đứa bé do Thanh Nhiên sinh ra mới là huyết mạch của nhà họ Phí.”
“Giờ ngươi bế con của Thanh Nhiên đến trước giường của Tống Dao, cứ nói là đứa bé nàng vừa mới sinh.”
“Đợi sau này thằng bé lớn lên, kế thừa gia sản ngàn vạn của Tống Dao, rồi để nó nhận lại mẹ ruột là được.”
“Chỉ là khổ cho mẹ con Thanh Nhiên, phải chia lìa cốt nhục, tất cả đều là lỗi của Tống Dao, không chịu để Thanh Nhiên bước chân qua cửa.”
Ta cắn chặt răng, lạnh và đau như xé tâm can, nhưng trên mặt vẫn dịu dàng mỉm cười với đứa trẻ mà quản gia ôm vào:
“Đứa bé này, gọi là Diệu Tổ đi.”
Nhiều năm sau, Phí Diệu Tổ — kẻ được ta nuông chiều đến mức ngông cuồng vô độ — giận dữ nói với ta:
“Nương, cha ở bên ngoài nuôi một phòng nhị gọi là Liễu Thanh Nhiên. Con dẫn người đi đánh chết ả ta nhé?”
Ta mỉm cười gật đầu, trong mắt đầy xúc động:
“Vẫn là con trai của nương hiếu thuận nhất.”