Thông tin truyện: Trọng Nam Khinh Nữ? Tôi Quyết Đỗ Bắc Đại
Tiêu đềTrọng Nam Khinh Nữ? Tôi Quyết Đỗ Bắc Đại
Mô tảNăm mười tuổi, mẹ tôi ngoại tình với một người đàn ông giàu có và ly hôn với cha tôi.   Bà nói chồng mới của bà không thể chấp nhận tôi, bà không thể đưa tôi theo, bảo cha tôi tự nghĩ cách nuôi tôi.   Cha tôi là một người đàn ông truyền thống, luôn cần cù, lấy gia đình làm trọng. Từ khi tôi sinh ra, ông đã miệt mài bôn ba bên ngoài kiếm tiền, chỉ để tôi và mẹ sống tốt hơn.   Nhưng một người đàn ông không có học vấn, không bằng cấp thì chỉ có thể làm những công việc tay chân nặng nhọc, kiếm được chút tiền còm, chẳng thể gánh nổi chi tiêu cho một người đàn bà thích làm đẹp và một đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn.   Cha và mẹ tôi thường xuyên cãi nhau vào đêm khuya, mẹ tôi luôn chỉ vào mũi ông mà mắng là một kẻ vô dụng.   Bà nói chồng của bạn bà đã sớm kinh doanh, mua biệt thự ở tỉnh thành, bạn bà ngày ngày sống cuộc sống phu nhân giàu có, còn nhà chúng tôi thì chen chúc trong một căn nhà nhỏ ở khu ổ chuột giữa thành phố, hơn chục hộ dùng chung một nhà vệ sinh.   Cuối cùng, mẹ tôi không chịu nổi nữa, liền qua lại với một người đàn ông giàu có và đề nghị ly hôn với cha tôi.   Cha tôi – một người cả đời chưa từng uống rượu – đêm hôm đó đã uống say mèm.   Ngày ly hôn, mẹ tôi mặc chiếc áo lông chồn giá hơn mười nghìn tệ, nhìn cha tôi với ánh mắt ghê tởm.   “Lúc trước đúng là mù mắt mới theo anh, phí hoài bao nhiêu năm thanh xuân của tôi.”   “Anh ta không chấp nhận Gia Gia, anh tự nghĩ cách nuôi nó đi, đừng để nó làm phiền cuộc sống của tôi.”   Bà ra đi dứt khoát, sòng phẳng, ném lại cho cha tôi năm nghìn tệ coi như phí chia tay và tiền nuôi dưỡng sau này.   Tôi nắm tay cha, ngơ ngác nhìn ông, bàn tay người đàn ông run lên dữ dội, lòng bàn tay lạnh lẽo.   Cha tôi đặt cả hai tay lên đôi vai gầy gò của tôi, trong mắt đầy nước, nói:   “Cha nhất định sẽ nuôi con khôn lớn, cho dù có phải bán sạch mọi thứ, cha cũng không bỏ rơi con.”
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem18,813
Số chương14
Thể loạiNữ Cường, HE, Hiện Đại, Gia Đình

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 117/8/20258930
Chương 227/8/20251,7310
Chương 337/8/20251,4890
Chương 447/8/20251,3910
Chương 557/8/20251,4230
Chương 667/8/20251,3020
Chương 777/8/20251,2150
Chương 887/8/20251,3110
Chương 997/8/20251,2080
Chương 10107/8/20251,1950
Chương 11117/8/20251,2640
Chương 12127/8/20251,2950
Chương 13137/8/20251,3420
Chương 1414 (Hết)7/8/20251,7690
Trọng Nam Khinh Nữ? Tôi Quyết Đỗ Bắc Đại

Trọng Nam Khinh Nữ? Tôi Quyết Đỗ Bắc Đại

Trọng Nam Khinh Nữ? Tôi Quyết Đỗ Bắc Đại
18813
Lượt xem
14
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
05:23 07/08/2025

Mô tả

Năm mười tuổi, mẹ tôi ngoại tình với một người đàn ông giàu có và ly hôn với cha tôi.

Bà nói chồng mới của bà không thể chấp nhận tôi, bà không thể đưa tôi theo, bảo cha tôi tự nghĩ cách nuôi tôi.

Cha tôi là một người đàn ông truyền thống, luôn cần cù, lấy gia đình làm trọng. Từ khi tôi sinh ra, ông đã miệt mài bôn ba bên ngoài kiếm tiền, chỉ để tôi và mẹ sống tốt hơn.

Nhưng một người đàn ông không có học vấn, không bằng cấp thì chỉ có thể làm những công việc tay chân nặng nhọc, kiếm được chút tiền còm, chẳng thể gánh nổi chi tiêu cho một người đàn bà thích làm đẹp và một đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn.

Cha và mẹ tôi thường xuyên cãi nhau vào đêm khuya, mẹ tôi luôn chỉ vào mũi ông mà mắng là một kẻ vô dụng.

Bà nói chồng của bạn bà đã sớm kinh doanh, mua biệt thự ở tỉnh thành, bạn bà ngày ngày sống cuộc sống phu nhân giàu có, còn nhà chúng tôi thì chen chúc trong một căn nhà nhỏ ở khu ổ chuột giữa thành phố, hơn chục hộ dùng chung một nhà vệ sinh.

Cuối cùng, mẹ tôi không chịu nổi nữa, liền qua lại với một người đàn ông giàu có và đề nghị ly hôn với cha tôi.

Cha tôi – một người cả đời chưa từng uống rượu – đêm hôm đó đã uống say mèm.

Ngày ly hôn, mẹ tôi mặc chiếc áo lông chồn giá hơn mười nghìn tệ, nhìn cha tôi với ánh mắt ghê tởm.

“Lúc trước đúng là mù mắt mới theo anh, phí hoài bao nhiêu năm thanh xuân của tôi.”

“Anh ta không chấp nhận Gia Gia, anh tự nghĩ cách nuôi nó đi, đừng để nó làm phiền cuộc sống của tôi.”

Bà ra đi dứt khoát, sòng phẳng, ném lại cho cha tôi năm nghìn tệ coi như phí chia tay và tiền nuôi dưỡng sau này.

Tôi nắm tay cha, ngơ ngác nhìn ông, bàn tay người đàn ông run lên dữ dội, lòng bàn tay lạnh lẽo.

Cha tôi đặt cả hai tay lên đôi vai gầy gò của tôi, trong mắt đầy nước, nói:

“Cha nhất định sẽ nuôi con khôn lớn, cho dù có phải bán sạch mọi thứ, cha cũng không bỏ rơi con.”