Thông tin truyện: Xuyên Sách Vào Vai Quả Phụ Xinh Đẹp Thập Niên 80
Tiêu đềXuyên Sách Vào Vai Quả Phụ Xinh Đẹp Thập Niên 80
Mô tảThức trắng đêm cày một quyển truyện điền văn, tôi bị anh nam phụ thật thà trong truyện làm cho mê mệt.   Chỉ cần anh ta khẽ nắm tay nữ chính thôi mà mặt đã đỏ ửng như sắp bốc cháy—giống như một chú cún con ngây thơ chính hiệu, khiến tôi chỉ muốn nhào tới ôm chầm lấy.   Chắc là vì xúc động quá độ.   Sáng hôm sau, tôi choàng tỉnh giữa một đống rơm rạ.   Một giọt nước từ mái nhà dột rơi đúng lên mặt tôi.   Tôi bật dậy như cá chép vọt khỏi mặt nước:   “Cái quỷ gì thế này?!”   Một cơn gió lạnh lùa qua cửa sổ, khiến tôi rùng mình.   Lúc này mới phát hiện trên người mình đang khoác một cái áo bông rách nát, vá chằng vá đụp.   Tôi hoang mang nhìn quanh.   Dưới đất đầy rơm rạ bừa bộn, mấy bức tượng thần phủ bụi dày đặc, mạng nhện giăng kín—trông chẳng khác gì một ngôi miếu hoang sắp sập.   Còn đang ngẩn ra chưa hiểu chuyện gì, thì trước cửa vang lên một tiếng ho khe khẽ:   “Cô tỉnh rồi à?”   Tôi siết chặt chiếc áo trong tay, theo phản xạ đáp lại một tiếng:   “Ừm.”   Anh ta bước vào, và lúc đó tôi mới nhìn rõ được khuôn mặt anh ta. ...
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem22,090
Số chương8
Thể loạiHE, Hiện Đại, Đoản Văn, Hài Hước, Xuyên Sách, Chữa Lành, Điền Văn, Dưỡng Thê, Sảng Văn

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 1Chương 12/4/20251500
Chương 2Chương 22/4/20252950
Chương 3Chương 32/4/20259730
Chương 4Chương 42/4/2025360
Chương 5Chương 52/4/20259890
Chương 6Chương 62/4/20258740
Chương 7Chương 72/4/20258410
Chương 8Chương 82/4/20253800
Xuyên Sách Vào Vai Quả Phụ Xinh Đẹp Thập Niên 80

Xuyên Sách Vào Vai Quả Phụ Xinh Đẹp Thập Niên 80

Xuyên Sách Vào Vai Quả Phụ Xinh Đẹp Thập Niên 80
22090
Lượt xem
8
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
15:44 19/05/2025

Mô tả

Thức trắng đêm cày một quyển truyện điền văn, tôi bị anh nam phụ thật thà trong truyện làm cho mê mệt.

Chỉ cần anh ta khẽ nắm tay nữ chính thôi mà mặt đã đỏ ửng như sắp bốc cháy—giống như một chú cún con ngây thơ chính hiệu, khiến tôi chỉ muốn nhào tới ôm chầm lấy.

Chắc là vì xúc động quá độ.

Sáng hôm sau, tôi choàng tỉnh giữa một đống rơm rạ.

Một giọt nước từ mái nhà dột rơi đúng lên mặt tôi.

Tôi bật dậy như cá chép vọt khỏi mặt nước:

“Cái quỷ gì thế này?!”

Một cơn gió lạnh lùa qua cửa sổ, khiến tôi rùng mình.

Lúc này mới phát hiện trên người mình đang khoác một cái áo bông rách nát, vá chằng vá đụp.

Tôi hoang mang nhìn quanh.

Dưới đất đầy rơm rạ bừa bộn, mấy bức tượng thần phủ bụi dày đặc, mạng nhện giăng kín—trông chẳng khác gì một ngôi miếu hoang sắp sập.

Còn đang ngẩn ra chưa hiểu chuyện gì, thì trước cửa vang lên một tiếng ho khe khẽ:

“Cô tỉnh rồi à?”

Tôi siết chặt chiếc áo trong tay, theo phản xạ đáp lại một tiếng:

“Ừm.”

Anh ta bước vào, và lúc đó tôi mới nhìn rõ được khuôn mặt anh ta.

...