Thông tin truyện: BẪY NỢ MANG TÊN TÌNH THÂN, GIA ĐÌNH NUÔI TÔI MUỐN TÔI HIẾU THẢO CẢ ĐỜI
Tiêu đềBẪY NỢ MANG TÊN TÌNH THÂN, GIA ĐÌNH NUÔI TÔI MUỐN TÔI HIẾU THẢO CẢ ĐỜI
Mô tảBà nội bị ngã phải nhập viện. Nghe tin xong, tôi cầm hết số tiền tiết kiệm, thậm chí còn chẳng kịp xin nghỉ phép, lập tức chạy đến bệnh viện. Vừa đến nơi, tôi đã nghe thấy ba mẹ đang cãi nhau vì chuyện ai sẽ chăm sóc bà. Ba nói bận việc kinh doanh, thật sự không có thời gian. Mẹ thì than đau lưng, nhức chân, không thể chăm người bệnh được. Bà nằm yếu ớt trên giường, quay đầu sang một bên, trông rất thất vọng. Tôi phất tay một cái: “Hai người cứ đi làm việc, để con chăm bà.” Lúc nói câu đó, tôi thật lòng. Tôi là đứa trẻ bị bỏ lại nông thôn, từ nhỏ lớn lên cùng bà, tôi không nỡ nhìn bà như trái bóng bị người ta đá qua đá lại. Nhưng sau đó, tiền viện phí tôi đã đóng đầy đủ, bà lại bảo em trai tôi đi làm thủ tục bảo hiểm: “Em cháu vất vả, tiền bảo hiểm này, cháu đừng tranh với nó.” Tôi chợt tỉnh ngộ. Bà nuôi tôi lớn không sai, nhưng giữa tôi và em trai, bà mãi mãi thương em trai hơn.
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem2,267
Số chương7
Thể loạiBáo Thù, Đô Thị, Gia Đình, Hiện Đại, Nữ Cường, Vả Mặt

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 1Chương 115/7/2025880
Chương 2Chương 215/7/20253310
Chương 3Chương 315/7/20253430
Chương 4Chương 415/7/20253450
Chương 5Chương 515/7/20253650
Chương 6Chương 615/7/20253880
Chương 7Chương 715/7/20254200
BẪY NỢ MANG TÊN TÌNH THÂN, GIA ĐÌNH NUÔI TÔI MUỐN TÔI HIẾU THẢO CẢ ĐỜI

BẪY NỢ MANG TÊN TÌNH THÂN, GIA ĐÌNH NUÔI TÔI MUỐN TÔI HIẾU THẢO CẢ ĐỜI

BẪY NỢ MANG TÊN TÌNH THÂN, GIA ĐÌNH NUÔI TÔI MUỐN TÔI HIẾU THẢO CẢ ĐỜI
2267
Lượt xem
7
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
13:14 15/07/2025

Mô tả

Bà nội bị ngã phải nhập viện.

Nghe tin xong, tôi cầm hết số tiền tiết kiệm, thậm chí còn chẳng kịp xin nghỉ phép, lập tức chạy đến bệnh viện.

Vừa đến nơi, tôi đã nghe thấy ba mẹ đang cãi nhau vì chuyện ai sẽ chăm sóc bà.

Ba nói bận việc kinh doanh, thật sự không có thời gian.

Mẹ thì than đau lưng, nhức chân, không thể chăm người bệnh được.

Bà nằm yếu ớt trên giường, quay đầu sang một bên, trông rất thất vọng.

Tôi phất tay một cái: “Hai người cứ đi làm việc, để con chăm bà.”

Lúc nói câu đó, tôi thật lòng.

Tôi là đứa trẻ bị bỏ lại nông thôn, từ nhỏ lớn lên cùng bà, tôi không nỡ nhìn bà như trái bóng bị người ta đá qua đá lại.

Nhưng sau đó, tiền viện phí tôi đã đóng đầy đủ, bà lại bảo em trai tôi đi làm thủ tục bảo hiểm: “Em cháu vất vả, tiền bảo hiểm này, cháu đừng tranh với nó.”

Tôi chợt tỉnh ngộ.

Bà nuôi tôi lớn không sai, nhưng giữa tôi và em trai, bà mãi mãi thương em trai hơn.