Thông tin truyện: CẢ NHÀ CÙNG ĐI CHƠI, TÔI BỊ BỎ QUÊN GIỮA RỪNG NÚI
Tiêu đềCẢ NHÀ CÙNG ĐI CHƠI, TÔI BỊ BỎ QUÊN GIỮA RỪNG NÚI
Mô tảCả nhà cùng đi du lịch tự lái, nhưng lúc quay về lại bỏ quên tôi ngay tại chỗ cũ.   Không ai nhớ rằng tôi vẫn còn đang ở trong rừng tìm món đồ chơi bị rơi cho cháu trai.   Trời đổ mưa lớn, điện thoại cũng không mang theo bên mình.   Tôi đi đến mức rách toạc cả chân, cuối cùng mới tìm được một ngôi nhà nhỏ có người trú mưa.   Khi liên lạc được với chồng, thứ tôi nghe được trong ống nghe không phải là lo lắng hay quan tâm, mà là cơn giận không thể kìm nén.   “Già rồi mà còn ham chơi đến quên cả thời gian, đáng đời!”   Con trai tôi vừa chơi game vừa phụ họa theo cha nó:   “Mẹ à, hôm nay con lái xe cả ngày mệt chết đi được, mẹ chịu khó ngủ tạm ở làng đó một đêm, mai bắt xe khách về.”   Trong điện thoại còn thấp thoáng tiếng con dâu bực bội trách móc:   “Mai còn phải đưa con đi chơi biển nữa đó, tụi con không chờ bà đâu.”   Biết bao lời muốn nói nghẹn lại trong cổ họng, cuối cùng tôi chỉ biết im lặng mà nuốt xuống.
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem1,218
Số chương8
Thể loạiĐô Thị, Nữ Cường, Vả Mặt, Hiện Đại, Trả Thù, Gia Đình, Chữa Lành

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 1122/7/2025660
Chương 2222/7/2025790
Chương 3322/7/20251280
Chương 4422/7/20251460
Chương 5522/7/20251440
Chương 6622/7/20251890
Chương 7722/7/20251900
Chương 8822/7/20252690
CẢ NHÀ CÙNG ĐI CHƠI, TÔI BỊ BỎ QUÊN GIỮA RỪNG NÚI

CẢ NHÀ CÙNG ĐI CHƠI, TÔI BỊ BỎ QUÊN GIỮA RỪNG NÚI

CẢ NHÀ CÙNG ĐI CHƠI, TÔI BỊ BỎ QUÊN GIỮA RỪNG NÚI
1218
Lượt xem
8
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
05:19 22/07/2025

Mô tả

Cả nhà cùng đi du lịch tự lái, nhưng lúc quay về lại bỏ quên tôi ngay tại chỗ cũ.

Không ai nhớ rằng tôi vẫn còn đang ở trong rừng tìm món đồ chơi bị rơi cho cháu trai.

Trời đổ mưa lớn, điện thoại cũng không mang theo bên mình.

Tôi đi đến mức rách toạc cả chân, cuối cùng mới tìm được một ngôi nhà nhỏ có người trú mưa.

Khi liên lạc được với chồng, thứ tôi nghe được trong ống nghe không phải là lo lắng hay quan tâm, mà là cơn giận không thể kìm nén.

“Già rồi mà còn ham chơi đến quên cả thời gian, đáng đời!”

Con trai tôi vừa chơi game vừa phụ họa theo cha nó:

“Mẹ à, hôm nay con lái xe cả ngày mệt chết đi được, mẹ chịu khó ngủ tạm ở làng đó một đêm, mai bắt xe khách về.”

Trong điện thoại còn thấp thoáng tiếng con dâu bực bội trách móc:

“Mai còn phải đưa con đi chơi biển nữa đó, tụi con không chờ bà đâu.”

Biết bao lời muốn nói nghẹn lại trong cổ họng, cuối cùng tôi chỉ biết im lặng mà nuốt xuống.