Thông tin truyện: CHỊ DÂU MUỐN CHỊU KHỔ, TÔI ĐUỔI THẲNG VỀ TRẠI NUÔI HEO
Tiêu đềCHỊ DÂU MUỐN CHỊU KHỔ, TÔI ĐUỔI THẲNG VỀ TRẠI NUÔI HEO
Mô tảTôi có một bà chị dâu cuồng khổ sở. Mỗi lần có dịp làm chuyện dại dột, chị ta nhảy vào không chớp mắt như thể sinh ra là để làm tấm thảm chùi chân cho thiên hạ.   Trước Trung thu, tôi tính thuê người lau kính vì nhà ở tầng cao. Vừa mới nói ra, chị ta phun ngay một tràng đạo lý dài hơn sớ Táo quân:   “Nhà có khối người rảnh rỗi, không nhờ lại đi ném tiền ra cửa sổ. Tưởng giàu lắm chắc?”   Tôi bảo lau kính tầng cao nguy hiểm, cần người chuyên, chị ta nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt, giật cái khăn, nức nở như đóng phim buồn:   “Được rồi, mạng người khác là vàng, mạng chị dâu thì là rác rưởi! Để chị dâu lau!”   Nghe xong tôi cạn lời. Không muốn gây họa nên bỏ luôn việc thuê người.   Vậy mà chị ta vẫn không tha:   “Có tiền rồi lên mặt, xài như phá. Loại người như thế phải về quê nuôi lợn mới biết quý từng xu từng hào!”   Tôi gật đầu như vỗ mặt. Đêm đó ngắt luôn khoản “trợ cấp” 5 vạn mỗi tháng cho anh tôi. Chị ta thích ăn khổ mà, thì tôi cho khổ đủ luôn khỏi năn nỉ.   —--------
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem473
Số chương5
Thể loạiĐô Thị, Nữ Cường, Vả Mặt, Hiện Đại, Trả Thù, Gia Đình

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 118/9/2025900
Chương 228/9/2025840
Chương 338/9/2025730
Chương 448/9/2025950
Chương 558/9/20251380
CHỊ DÂU MUỐN CHỊU KHỔ, TÔI ĐUỔI THẲNG VỀ TRẠI NUÔI HEO

CHỊ DÂU MUỐN CHỊU KHỔ, TÔI ĐUỔI THẲNG VỀ TRẠI NUÔI HEO

CHỊ DÂU MUỐN CHỊU KHỔ, TÔI ĐUỔI THẲNG VỀ TRẠI NUÔI HEO
473
Lượt xem
5
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
06:04 08/09/2025

Mô tả

Tôi có một bà chị dâu cuồng khổ sở. Mỗi lần có dịp làm chuyện dại dột, chị ta nhảy vào không chớp mắt như thể sinh ra là để làm tấm thảm chùi chân cho thiên hạ.

Trước Trung thu, tôi tính thuê người lau kính vì nhà ở tầng cao. Vừa mới nói ra, chị ta phun ngay một tràng đạo lý dài hơn sớ Táo quân:

“Nhà có khối người rảnh rỗi, không nhờ lại đi ném tiền ra cửa sổ. Tưởng giàu lắm chắc?”

Tôi bảo lau kính tầng cao nguy hiểm, cần người chuyên, chị ta nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt, giật cái khăn, nức nở như đóng phim buồn:

“Được rồi, mạng người khác là vàng, mạng chị dâu thì là rác rưởi! Để chị dâu lau!”

Nghe xong tôi cạn lời. Không muốn gây họa nên bỏ luôn việc thuê người.

Vậy mà chị ta vẫn không tha:

“Có tiền rồi lên mặt, xài như phá. Loại người như thế phải về quê nuôi lợn mới biết quý từng xu từng hào!”

Tôi gật đầu như vỗ mặt. Đêm đó ngắt luôn khoản “trợ cấp” 5 vạn mỗi tháng cho anh tôi.

Chị ta thích ăn khổ mà, thì tôi cho khổ đủ luôn khỏi năn nỉ.

—--------