Thông tin truyện: Em Cùng Thời Gian Đuổi Theo Ánh Trăng
Tiêu đềEm Cùng Thời Gian Đuổi Theo Ánh Trăng
Mô tảNăm tôi năm tuổi, bố tôi mất. Mẹ ruột tôi thì ngay từ lúc ly hôn đã chủ động từ bỏ quyền nuôi con, cho nên tôi bị tòa xử giao cho mẹ kế. Nhìn tôi đang run lẩy bẩy vì lạnh giữa trời tuyết lớn, bà ấy buột miệng chửi rủa. “Lũ khốn nạn mất hết lương tâm chúng mày, bà mày mới có ba mươi tuổi, dắt theo cái của nợ này thì sau này biết tìm tấm chồng khác thế nào đây hả!” Bà ấy đã cố vứt bỏ tôi ba lần, nhưng lần nào cũng không thành công. Cuối cùng, bà ấy đành phải vừa chửi bới cằn nhằn, vừa miễn cưỡng nuôi tôi. Mãi cho đến năm tôi hai mươi ba tuổi này, bà ấy cuối cùng cũng có thể tống khứ được tôi đi rồi. Thế nhưng, bà ấy chỉ cúi gập người, kéo bàn tay đầy thương tích của tôi áp lên má mình. “Con bé chết tiệt này, sao lại đi nhanh thế, mẹ còn chưa đợi được con gọi một tiếng ‘mẹ’ mà.”
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem461
Số chương11
Thể loạiĐô Thị, Không CP, Gia Đình, Chữa Lành

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 1Chương 12/4/2025530
Chương 2Chương 22/4/2025520
Chương 3Chương 32/4/2025410
Chương 4Chương 42/4/2025440
Chương 5Chương 52/4/2025270
Chương 6Chương 62/4/2025390
Chương 7Chương 72/4/2025360
Chương 8Chương 82/4/2025360
Chương 9Chương 92/4/2025400
Chương 10Chương 102/4/2025450
Chương 11Chương 112/4/2025470
Em Cùng Thời Gian Đuổi Theo Ánh Trăng

Em Cùng Thời Gian Đuổi Theo Ánh Trăng

Em Cùng Thời Gian Đuổi Theo Ánh Trăng
461
Lượt xem
11
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
14:08 02/04/2025

Mô tả

Năm tôi năm tuổi, bố tôi mất.

Mẹ ruột tôi thì ngay từ lúc ly hôn đã chủ động từ bỏ quyền nuôi con, cho nên tôi bị tòa xử giao cho mẹ kế.

Nhìn tôi đang run lẩy bẩy vì lạnh giữa trời tuyết lớn, bà ấy buột miệng chửi rủa.

“Lũ khốn nạn mất hết lương tâm chúng mày, bà mày mới có ba mươi tuổi, dắt theo cái của nợ này thì sau này biết tìm tấm chồng khác thế nào đây hả!”

Bà ấy đã cố vứt bỏ tôi ba lần, nhưng lần nào cũng không thành công.

Cuối cùng, bà ấy đành phải vừa chửi bới cằn nhằn, vừa miễn cưỡng nuôi tôi.

Mãi cho đến năm tôi hai mươi ba tuổi này, bà ấy cuối cùng cũng có thể tống khứ được tôi đi rồi.

Thế nhưng, bà ấy chỉ cúi gập người, kéo bàn tay đầy thương tích của tôi áp lên má mình.

“Con bé chết tiệt này, sao lại đi nhanh thế, mẹ còn chưa đợi được con gọi một tiếng ‘mẹ’ mà.”