Thông tin truyện: Giang Vãn Buông Bỏ Rồi!
Tiêu đềGiang Vãn Buông Bỏ Rồi!
Mô tảNgày nhận được hưu thư từ Bùi Hạc Ninh, ta mới hay cây hải đường mà ta chăm bẵm bấy lâu thực ra đã mục nát từ gốc rễ.   Lúc rời khỏi phủ, trời bỗng đổ cơn mưa lớn. Ta thấy Bùi Hạc Ninh dẫn theo Bùi Thời đứng dưới mái hiên che ô, ánh mắt lạnh lẽo dõi theo ta không rời.   "Tháng sau là sinh thần của Bùi Thời, nếu nàng muốn gặp nó, ta..."   "Không cần phiền đến ngươi."   Ta cúi đầu, mỉm cười nhàn nhạt với hắn, rồi xoay người lao thẳng vào màn mưa tầm tã.   Ta không nhìn thấy chiếc ô mà Bùi Hạc Ninh cố đưa cho mình, cũng chẳng muốn quay đầu nhìn hắn thêm lần nào nữa.   "Mẫu thân, khi nào thì người trở về?"   Khi gần chạy đến cửa, ta nghe thấy giọng của đứa trẻ mới năm tuổi vọng lại từ phía sau. Ta khựng lại trong giây lát, nhưng rồi vẫn kiên quyết bước qua ngưỡng cửa cao.   "Không trở về nữa." ...
Trạng tháiĐang ra
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem99,440
Số chương10
Thể loạiCổ Đại, HE, Gia Đình, Chữa Lành

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 1Chương 12/4/20252550
Chương 2Chương 22/4/20258230
Chương 3Chương 32/4/20253790
Chương 4Chương 42/4/2025520
Chương 5Chương 52/4/20258310
Chương 6Chương 62/4/20256600
Chương 7Chương 72/4/2025860
Chương 8Chương 82/4/20254630
Chương 9Ngoại truyện: Bùi Hạc Ninh2/4/20253050
Chương 10Ngoại truyện: Bùi Thời - Hết!2/4/20255870
Giang Vãn Buông Bỏ Rồi!

Giang Vãn Buông Bỏ Rồi!

Giang Vãn Buông Bỏ Rồi!
99440
Lượt xem
10
Chương
Trạng tháiĐang ra
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
14:09 02/04/2025

Mô tả

Ngày nhận được hưu thư từ Bùi Hạc Ninh, ta mới hay cây hải đường mà ta chăm bẵm bấy lâu thực ra đã mục nát từ gốc rễ.

Lúc rời khỏi phủ, trời bỗng đổ cơn mưa lớn. Ta thấy Bùi Hạc Ninh dẫn theo Bùi Thời đứng dưới mái hiên che ô, ánh mắt lạnh lẽo dõi theo ta không rời.

"Tháng sau là sinh thần của Bùi Thời, nếu nàng muốn gặp nó, ta..."

"Không cần phiền đến ngươi."

Ta cúi đầu, mỉm cười nhàn nhạt với hắn, rồi xoay người lao thẳng vào màn mưa tầm tã.

Ta không nhìn thấy chiếc ô mà Bùi Hạc Ninh cố đưa cho mình, cũng chẳng muốn quay đầu nhìn hắn thêm lần nào nữa.

"Mẫu thân, khi nào thì người trở về?"

Khi gần chạy đến cửa, ta nghe thấy giọng của đứa trẻ mới năm tuổi vọng lại từ phía sau. Ta khựng lại trong giây lát, nhưng rồi vẫn kiên quyết bước qua ngưỡng cửa cao.

"Không trở về nữa."

...