Thông tin truyện: HỌ HÀNG MUỐN ĂN TRÊN ĐẦU, TÔI ĐÁ HỌ XUỐNG ĐÁY XÃ HỘI
Tiêu đềHỌ HÀNG MUỐN ĂN TRÊN ĐẦU, TÔI ĐÁ HỌ XUỐNG ĐÁY XÃ HỘI
Mô tảTừ nhỏ, tôi đã nổi tiếng khắp mười dặm tám thôn là con nhóc lì lợm, ngang tàng bậc nhất.   Tuy là con gái, nhưng những trò nghịch ngợm như trèo mái nhà gỡ ngói, nhét pháo xuống hố phân, tôi còn rành rẽ hơn cả đám lưu manh ngoài chợ.   Vì tôi mà mẹ bạc nửa mái đầu.   Bà thường thở dài: “Con gái mà như thế này, còn ai dám cưới con nữa chứ?”   Tôi tròn mắt hỏi lại: “Thế nhất định phải có người cưới con sao? Không ai lấy thì con sẽ chết à?”   Mẹ lắc đầu, chỉ bảo tôi còn bé, chưa hiểu chuyện.   Nhưng ngay cả khi lớn rồi, tôi vẫn chẳng hiểu nổi điều đó.   Việc gặp được chồng tôi hoàn toàn là ngoài dự liệu.   Hôm ấy, trong lúc chạy bộ buổi tối ở đại học, tôi tay không hạ gục hai gã lưu manh định giở trò.   Vừa quay đầu lại, tôi bắt gặp ánh mắt sáng rực của một chàng trai tuấn tú, trắng trẻo, đang nhìn tôi chăm chú.   Anh ta mở miệng: “Em thật đặc biệt. Cho anh cơ hội theo đuổi em được không?”   Tôi hất cằm hỏi thẳng: “Anh không sợ chết à?”   Anh ta thoáng ngẩn người, gương mặt trắng trẻo dưới ánh đèn đường chợt ửng hồng. Anh gật đầu, rồi lại lắc đầu, khẽ cười:   “Nếu được chết trong vòng tay em… thì anh cam lòng.”   Tôi chỉ biết thầm nghĩ: Ồ, cũng biết ăn nói phết đấy!   Ba năm sau khi yêu nhau, chúng tôi thuận lợi nên duyên vợ chồng.   Anh hiền lành, ngoại hình lại xuất sắc, chung thủy, chân thành, đối xử với mọi người đều rất mực tử tế.   Gia đình anh cũng khá giả, cha mẹ hiền hậu, lễ độ, cả nhà đều dịu dàng và tốt tính.   Ngay cả mẹ tôi cũng hết lời hài lòng.   Ngày cưới, bà nắm chặt tay tôi dặn dò: “Con phải biết kiềm chế tính nóng nảy của mình. Nhà người ta ai cũng hiền lành, gom lại cũng chẳng phải đối thủ của con đâu. Con tuyệt đối đừng bắt nạt họ đấy nhé!”   Tôi cười hỏi lại: “Nhỡ họ bắt nạt con thì sao?”   Mẹ tôi dõng dạc đáp ngay: “Thì con cứ đập cho họ một trận!”
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem5,488
Số chương7
Thể loạiĐô Thị, Nữ Cường, Vả Mặt, Hiện Đại, Trả Thù, Gia Đình

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 1118/8/20251940
Chương 2218/8/20258050
Chương 3318/8/20259510
Chương 4418/8/20259880
Chương 5518/8/20259000
Chương 6618/8/20257530
Chương 7718/8/20258980
HỌ HÀNG MUỐN ĂN TRÊN ĐẦU, TÔI ĐÁ HỌ XUỐNG ĐÁY XÃ HỘI

HỌ HÀNG MUỐN ĂN TRÊN ĐẦU, TÔI ĐÁ HỌ XUỐNG ĐÁY XÃ HỘI

HỌ HÀNG MUỐN ĂN TRÊN ĐẦU, TÔI ĐÁ HỌ XUỐNG ĐÁY XÃ HỘI
5488
Lượt xem
7
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
11:04 18/08/2025

Mô tả

Từ nhỏ, tôi đã nổi tiếng khắp mười dặm tám thôn là con nhóc lì lợm, ngang tàng bậc nhất.

Tuy là con gái, nhưng những trò nghịch ngợm như trèo mái nhà gỡ ngói, nhét pháo xuống hố phân, tôi còn rành rẽ hơn cả đám lưu manh ngoài chợ.

Vì tôi mà mẹ bạc nửa mái đầu.

Bà thường thở dài:

“Con gái mà như thế này, còn ai dám cưới con nữa chứ?”

Tôi tròn mắt hỏi lại:

“Thế nhất định phải có người cưới con sao? Không ai lấy thì con sẽ chết à?”

Mẹ lắc đầu, chỉ bảo tôi còn bé, chưa hiểu chuyện.

Nhưng ngay cả khi lớn rồi, tôi vẫn chẳng hiểu nổi điều đó.

Việc gặp được chồng tôi hoàn toàn là ngoài dự liệu.

Hôm ấy, trong lúc chạy bộ buổi tối ở đại học, tôi tay không hạ gục hai gã lưu manh định giở trò.

Vừa quay đầu lại, tôi bắt gặp ánh mắt sáng rực của một chàng trai tuấn tú, trắng trẻo, đang nhìn tôi chăm chú.

Anh ta mở miệng:

“Em thật đặc biệt. Cho anh cơ hội theo đuổi em được không?”

Tôi hất cằm hỏi thẳng:

“Anh không sợ chết à?”

Anh ta thoáng ngẩn người, gương mặt trắng trẻo dưới ánh đèn đường chợt ửng hồng. Anh gật đầu, rồi lại lắc đầu, khẽ cười:

“Nếu được chết trong vòng tay em… thì anh cam lòng.”

Tôi chỉ biết thầm nghĩ: Ồ, cũng biết ăn nói phết đấy!

Ba năm sau khi yêu nhau, chúng tôi thuận lợi nên duyên vợ chồng.

Anh hiền lành, ngoại hình lại xuất sắc, chung thủy, chân thành, đối xử với mọi người đều rất mực tử tế.

Gia đình anh cũng khá giả, cha mẹ hiền hậu, lễ độ, cả nhà đều dịu dàng và tốt tính.

Ngay cả mẹ tôi cũng hết lời hài lòng.

Ngày cưới, bà nắm chặt tay tôi dặn dò:

“Con phải biết kiềm chế tính nóng nảy của mình. Nhà người ta ai cũng hiền lành, gom lại cũng chẳng phải đối thủ của con đâu. Con tuyệt đối đừng bắt nạt họ đấy nhé!”

Tôi cười hỏi lại:

“Nhỡ họ bắt nạt con thì sao?”

Mẹ tôi dõng dạc đáp ngay:

“Thì con cứ đập cho họ một trận!”