Thông tin truyện: Hối Hận Muộn Màng
Tiêu đềHối Hận Muộn Màng
Mô tảNăm thứ bảy ở bên Giang Lạc Dã, anh ta nói đã chán tôi rồi.   Tất cả hợp đồng đại diện và vai nữ chính mà tôi phải phí hết bao công sức mới giành được, còn có giải thưởng đáng ra nên thuộc về tôi, đều bị anh ta lấy đi cho tình yêu mới của mình.    Tôi đều nhịn.    Mãi đến khi anh ta đưa cô ta về nhà họ Giang gặp mẹ, tôi biết rằng bản thân nên buông tay rồi.    Tôi trả lại toàn bộ số tiền anh ta đã cho mình mượn, từ nay chúng tôi không ai nợ ai.    Tôi biến mất khỏi cuộc sống của anh ta.    Người bên cạnh Giang Lạc Dã đều hỏi rằng tôi thật sự đã chia tay với anh ta sao?   Anh ta tự tin đáp: “Cô ta không thể rời xa tôi được đâu, sớm muộn gì cũng sẽ cụp đuôi quay về như một con chó mà thôi.”   Sau đó, anh ta thấy bên cạnh tôi xuất hiện một người khác.    Anh ta nhìn tôi, dáng vẻ như hận không thể bóp chết tôi.    Anh ta hỏi: “Làm sao cô dám?”    Tôi dùng chính câu nói của anh ta đáp trả lại: “Mấy năm này tôi cũng đã chán ngấy rồi, dù sao thì có ai không thích sự tươi mới của tuổi trẻ cơ chứ?”
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem5,996
Số chương11
Thể loạiTiểu Thuyết, Ngôn Tình, Đô Thị, Nữ Cường, Vả Mặt, HE, Hiện Đại, Ngược, Sủng, Hào Môn Thế Gia, Ngược Nữ, Ngược Nam, Tổng Tài, Ngọt, Sảng Văn

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 1Chương 12/4/20254590
Chương 2Chương 22/4/20254390
Chương 3Chương 32/4/20253460
Chương 4Chương 42/4/20252730
Chương 5Chương 52/4/20255240
Chương 6Chương 62/4/20252020
Chương 7Chương 72/4/20257550
Chương 8Chương 82/4/20257810
Chương 9Chương 92/4/20255790
Chương 10Chương 102/4/20254610
Chương 11Chương 11 : Góc nhìn2/4/20251770
Hối Hận Muộn Màng

Hối Hận Muộn Màng

Mô tả

Năm thứ bảy ở bên Giang Lạc Dã, anh ta nói đã chán tôi rồi.

Tất cả hợp đồng đại diện và vai nữ chính mà tôi phải phí hết bao công sức mới giành được, còn có giải thưởng đáng ra nên thuộc về tôi, đều bị anh ta lấy đi cho tình yêu mới của mình. 

Tôi đều nhịn. 

Mãi đến khi anh ta đưa cô ta về nhà họ Giang gặp mẹ, tôi biết rằng bản thân nên buông tay rồi. 

Tôi trả lại toàn bộ số tiền anh ta đã cho mình mượn, từ nay chúng tôi không ai nợ ai. 

Tôi biến mất khỏi cuộc sống của anh ta. 

Người bên cạnh Giang Lạc Dã đều hỏi rằng tôi thật sự đã chia tay với anh ta sao?

Anh ta tự tin đáp: “Cô ta không thể rời xa tôi được đâu, sớm muộn gì cũng sẽ cụp đuôi quay về như một con chó mà thôi.”

Sau đó, anh ta thấy bên cạnh tôi xuất hiện một người khác. 

Anh ta nhìn tôi, dáng vẻ như hận không thể bóp chết tôi. 

Anh ta hỏi: “Làm sao cô dám?” 

Tôi dùng chính câu nói của anh ta đáp trả lại: “Mấy năm này tôi cũng đã chán ngấy rồi, dù sao thì có ai không thích sự tươi mới

của tuổi trẻ cơ chứ?”