Thông tin truyện: HỒNG NHAN VÔ HẬN
Tiêu đềHỒNG NHAN VÔ HẬN
Mô tảTa là công chúa phế vật nổi tiếng của Đại Ân, văn võ đều không có, chỉ được cái mã đẹp.    Thế nên, phụ hoàng anh minh của ta vung tay một cái, gả ta cho Hoàng đế Đại Tề.    Nghe nói vị Thánh thượng của Tề quốc này tính tình thất thường, có nhiều thói quái dị, đặc biệt thích giết mỹ nhân, giết đến nỗi hậu cung trống rỗng, không một bóng người.    Tề Nghiên đưa cho ta xem chiếc quạt làm từ xương mỹ nhân, một tay nhẹ nhàng vuốt đầu ta, cười như không cười, "Sợ chăng?    Nếu sợ, bây giờ chạy về Ân quốc của các ngươi vẫn còn kịp đấy.   " Tay ta đang nắm tay áo hắn khẽ run, nhưng nghe vậy vẫn lắc đầu, "Không, không về."    Tề Nghiên ấn tay đang đặt trên đỉnh đầu ta xuống một chút, "Ồ? Vì sao?"    Ta đối diện với đôi mắt nheo lại của hắn, thốt ra từng chữ:    "Lười chạy..."    Tề Nghiên: "..."    Nói đùa, từ Tề quốc chạy về Ân quốc, mệt lắm đấy chứ…
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem876
Số chương13
Thể loạiCổ Đại, Cung Đấu, Ngọt

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 1113/8/2025330
Chương 2213/8/2025900
Chương 3313/8/2025890
Chương 4413/8/2025900
Chương 5513/8/2025760
Chương 6613/8/2025730
Chương 7713/8/2025720
Chương 8813/8/2025720
Chương 9913/8/2025620
Chương 101013/8/2025650
Chương 111113/8/2025570
Chương 121213/8/2025560
Chương 131313/8/2025150
HỒNG NHAN VÔ HẬN

HỒNG NHAN VÔ HẬN

HỒNG NHAN VÔ HẬN
876
Lượt xem
13
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
04:11 13/08/2025

Mô tả

Ta là công chúa phế vật nổi tiếng của Đại Ân, văn võ đều không có, chỉ được cái mã đẹp. 

Thế nên, phụ hoàng anh minh của ta vung tay một cái, gả ta cho Hoàng đế Đại Tề.

 Nghe nói vị Thánh thượng của Tề quốc này tính tình thất thường, có nhiều thói quái dị, đặc biệt thích giết mỹ nhân, giết đến nỗi hậu cung trống rỗng, không một bóng người.

 Tề Nghiên đưa cho ta xem chiếc quạt làm từ xương mỹ nhân, một tay nhẹ nhàng vuốt đầu ta, cười như không cười, "Sợ chăng?

 Nếu sợ, bây giờ chạy về Ân quốc của các ngươi vẫn còn kịp đấy.

" Tay ta đang nắm tay áo hắn khẽ run, nhưng nghe vậy vẫn lắc đầu, "Không, không về." 

Tề Nghiên ấn tay đang đặt trên đỉnh đầu ta xuống một chút, "Ồ? Vì sao?" 

Ta đối diện với đôi mắt nheo lại của hắn, thốt ra từng chữ: 

"Lười chạy..." 

Tề Nghiên: "..." 

Nói đùa, từ Tề quốc chạy về Ân quốc, mệt lắm đấy chứ…